Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 892 - Q4 - Chương 135: Cái Mùi Quen Thuộc.

Q4 - Chương 135: Cái mùi quen thuộc. Q4 - Chương 135: Cái mùi quen thuộc.

Không khí trong đại điện rất tốt, Lý Trị hiếm khi nào tiếp đãi sứ thần lại thực sự hứng thú thế này.

Chủ yếu là hắn cũng hết sức kinh ngạc trước sự bác học của Cáp Hi Mỗ, nếu như nói trước kia sứ thần của Cao Câu Ly, Tân La, Bách Tể hay thậm chí nước Oa, Thổ Phồn đều trong phạm vi hiểu biết của hắn, chẳng có gì khiến hắn bất ngờ hay hứng thú. Thì vị sứ thần trước mắt này khiến ánh mắt Lý Trị lập tức mở rộng vạn dặm.

Dù yến hội kéo dài từ ban ngày tới đêm khuya rồi, Lý Trị vẫn chưa tận hứng, liên tục nâng chén mời sứ giả, hi vọng biết nhiều chuyện hơn ở phương xa.

Còn về phần Vân Na sau khi được khiêng tới chùa Đại Từ Ân, một đám hòa thượng bao gồm Huyền Trang đại sư khen ngợi nàng hết lời, sau đó đám hòa thượng già tới thiện đường thương lượng công việc.

Còn về phần nữ vương bệ hạ thì chẳng ai để ý tới nữa.

Trác Mã và A Duẫn Toa là hai thị nữ thì càng chẳng ai thèm chú ý, cho nên khi Vân Na kiếm ra một cái thang từ căn phòng nhỏ, cả ba vác thang đặt lên tường, leo qua tường tới con ngõ nhỏ không ai phát hiện.

Phải trải qua đống nghi thức rườm rà, Vân Na vốn bực bội từ sáng, hít một hơi không khí quen thuộc của phường Tấn Xương, lòng phấn chấn hẳn, phất tay hết sức hào khí:" Đi thôi, chúng ta về nhà."

Lúc này trời vừa mới tối, cổng phường còn chưa đóng, chính là lúc Nhà ăn lớn náo nhiệt nhất, tiếp đến là khu thương nghiệp trong phường.

Trong phường thị đã sáng đèn, người qua lại tấp nập, thoáng cái đưa Vân Na về hoàn cảnh thân thuộc, mùi của trúc của hơi nước và mùi thức ăn.

Đi qua sân rộng trước kia từng làm nơi tập hợp người trong phường, giờ thành cái chợ đêm, bán thức ăn, bán các loại nước uống, bán quần áo làm sẵn, bán lông thú, bán sơn dược, thậm chí còn có cửa hiệu chuyên làm mũ lông, rõ ràng là tới từ Tây Vực.

Nhiều cửa hiệu Vân Na vẫn nhớ, nhiều cái mới, thay đổi lớn nhất là đủ mọi tiếng chào hàng giọng nam tiếng bắc, Vân Na cứ ngơ ngơ ngác ngác, cứ như đi trong mộng, tưởng chừng mới hôm qua thôi nàng còn đi trên sa mạc, cưỡi lạc đà, ngủ trong lều, thoáng cái về tới Trường An phồn hoa, nhất thời nàng không quen, đến khi đột nhiên nhìn thấy một thứ …

Người đầu tiên biết Vân Na đại vương về chính là người bán kẹo hồ lô, lão hán đang chào mời khách qua đường, chợt nghe một tiếng quát "đứng lại", ông ta rùng mình nhớ ra phí sử dụng kẹo hồ lô Vân gia mà cả đời này ông ta chẳng bao giờ trả hết.

Quay đầu lại, ông già thấy một thiếu nữ cao ráo, nước da trắng hồng, toát ra vẻ đẹp khỏe mạnh, nhìn thiếu nữ đầy phong tình dị vực đó, ông ta gần như không nhận ra nổi tiểu cô nương tóc vàng rực rỡ hay dẫn theo đám nhóc con la hét chạy qua chạy lại trong phường nữa.

Thay đổi lớn nhất của Vân Na chính là mái tóc vàng kia đã chuyển sang màu nâu, thay đổi thực sự quá nhiều, nhưng tiếng quát đó không sai được.

Chủ nợ về rồi.

Ông già ngoan ngoãn đưa bó cỏ cắm đầy kẹo hồ lô vác trên vai cho Vân Na xem, cười nịnh:" Tiểu nương tử cứ chọn, hôm nay lão hán làm vị quả đào mi hầu - kiwi, ngon lắm."

Vân Na căn bản không tin, lão hán bán kẹo hồ lô này gian lắm, mùa xuân đào mi hầu sao mà ngon được, toàn lấy từ kho băng trong Tần Lĩnh ra, tuy nhìn thì đẹp, nhưng ăn chẳng ra sao.

Ăn kẹo hồ lô là phải ăn sơn tra, còn loại đều là thứ chỉ đẹp mẽ ngoài.

Vì thế trong ánh mắt khẩn trương của lão hán bán kẹo hồ lô, Vân Na lấy đi ba cây kẹo.

Hai năm không gặp, người khác đều nhớ Vân Na, chỉ có ông lão bán kẹo này là mong mãi mãi không bao giờ gặp lại Vân Na tiểu nương tử nữa. Nàng không chỉ không trả tiền còn giới thiệu cho thái tử không trả tiền, sau tới ba đứa bé của Vân gia không trả tiền, hôm nay lại thêm hai tiểu nha đầu nữa ... Thế này không làm ăn nổi nữa rồi.

"Xem bộ dạng keo kiệt của ngươi kìa, bao sao mấy năm rồi chưa phát tài." Vân Na cắn một miếng kẹo hồ lô, lấy trong túi nhỏ ra đồng kim tệ, học ca ca lên trời, sau đó xoay người bỏ đi rất tiêu sái:

Đáng thương cho ông già mải giơ tay bắt đồng kim tệ, quên mất bó cỏ cắm kẹo, tiền thì bắt được rồi, nhưng kẹo thì rơi hết ra đất.

Rất nhiều người đi qua Vân Na không nhận ra, Vân Na có chút hoài niệm, trước kia mỗi lần nàng ra đường là gây ra hỗn loạn lớn.

Vì leo ra từ chỗ héo lánh nhất ở chùa Đại Từ Ân, nên Vân Na phải đi qua một quãng đường dài mới có thể tới được đại môn Vân gia.

Hiệu sách nhà Đồng Bản vẫn còn mở, trong đó có rất nhiều thái học sinh thuê trọn tại phường Tấn Xương, lại có đám nhãi con xem trộm mỹ nhân đồ. Thái học sinh xem mỹ nhân đồ thì mất thể diện, cho nên đám trẻ con lật cho đám thái học sinh xem.

Chuyện này trước kia Vân Na chẳng hiểu, giờ thì nàng liếc mắt qua là thấu, cho nên đi vào đá đít đám trẻ con, tuy làm thế kiếm được tiền, nhưng quá hạ lưu.

Nghe tiếng trẻ con la hét, Đồng Bản hùng hổ xông ra, hắn giật mình khựng lại, tuy Vân Na thay đổi nhiều, nhưng hắn nhận ra ngay, vội vàng rụt đầu lại trước khi bị nàng phát hiện.

Đám thái học sinh xấu hổ che mặt đi, bọn trẻ con khóc lóc ầm ĩ, vì Vân Na đánh thực sự quá đau.

Đồng Bản thấy người trong hiệu sách đi hết rồi mà bà cô kia không đi, biết là không tránh được nữa, tươi cười đi ra, làm bộ mừng rỡ:" A, Vân Na tiểu nương tử về rồi."

Vân Na ăn hết miếng kẹo hồ lô, dùng que trúc đâm bụng mỡ của hắn:" Hai năm không gặp, ngươi kiếm bao nhiêu tiền trái lương tâm mà béo thế này?"

Đồng Bản hóp bụng lại:" Trước kia tiểu nhân vốn béo mà."

Vân Na tới đây không phải hỏi tội hắn: "Ta muốn làm một cuốn sách, tên là Ngàn lẻ một đêm, đó là cuốn sách truyện, ta muốn đem câu chuyện mình nghe được viết thành sách kể cho người ta nghe. Ngươi chuẩn bị sẵn sàng giấy, nhân công đi, đợi ta viết xong là in ngay."

Đồng Bản gật đầu vâng dạ liên hổi, vị tiểu nương từ này ngày càng không chọc vào nổi nữa, trước kia chọc giận nàng, cùng lắm bị nàng cầm cái gậy bé xíu truy sát. Bây giờ à, sẽ bị một đám hòa thượng cao to cầm gậy to như miệng bát tới nói chuyện.

Người bán kẹo hồ lô biết Vân Na tiểu nương tử đã về là đại biểu cho cả phường Tấn Xương đã về.

Hai năm qua đi, đám chân chó của Vân Na bây giờ không bế con thì bụng cũng đã to tướng rồi, gặp được Vân Na, chưa gì đã khóc.

Vân Na ghét nhất là người ta khóc, thế là phát cho bọn họ mỗi người một đồng kim tệ. Quả nhiên chiêu này ở đâu cũng hữu dụng, đám chân chó vừa mới từ tiểu nương tử thành vợ người đang khóc thút thít tức thì mặt mày hớn hở, rối rít cám ơn.

Chẳng biết vì sao, Vân Na cảm thấy rất vô vị, đẩy đám chân cho bụng to ra, không tiếp tục lang thang trên đường nữa, dẫn Trác Mã và A Duẫn Toa về thẳng nhà.

Bình Luận (0)
Comment