Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 893 - Q4 - Chương 136: Cái Nhà Quen Thuộc.

Q4 - Chương 136: Cái nhà quen thuộc. Q4 - Chương 136: Cái nhà quen thuộc.

Đi qua con đường nhỏ giữa rừng trúc sẽ tới Vân gia, tách biệt hoàn toàn sự huyên náo ngoài kia, dưới ánh đèn lồng màu đỏ sậm treo trước cửa có thân ảnh thiếu nữ đang nhấp nhổm nhìn về con đường nhỏ giữa rừng trúc, vừa thấy Vân Na, từ xa đã kêu lên:" Tiểu nương tử."

Vì ngược sáng Vân Na không nhìn rõ mặt thiếu nữ đó, nhưng nàng vẫn nhận ra ngay:" Đại Phì, ta con tưởng ngươi gả đi rồi, ngươi vẫn ở đây à?"

Đại Phì cúi đầu nói:" Phu nhân nói, nô tỳ là người của tiểu nương tử, gả cho ai phải để tiểu nương tử lên tiếng mới được."

Nghe vậy Vân Na càng thêm mất hứng, có chút cáu kỉnh nói:" Ca ca ta về chưa?"

Đại Phì thấy Vân Na bộ dạng bực bội, thoáng cái rưng rưng nước mắt:" Hầu gia tới huyện nha còn chưa về."

"Chưa về thì chưa về, ngươi khóc cái gì? Còn khóc nữa ta gả cho tên mặt rỗ Cửu Phì."

"Cửu Phì có lão bà rồi."

Cửu Phì đứng ở đại môn đợi Vân Na, hắn nghe thấy hết lời nàng nói, nhưng chỉ coi như gió thoảng bên tai.

Đợi khi Vân Na tới trước mặt hắn nhìn chằm chằm cái mặt rỗ, Cửu Phì vội nói:" Tiểu nhân thật đấy, không ai làm giả được cái mặt rỗ này đâu, tiểu nương tử mau về nhà, phu nhân đợi tới dài cổ rồi."

"Nha hoàn của ta." Vân Na chỉ Trác Mã và A Duẫn Toa nói một câu rồi đi vội vào nhà, đổi sang gương mặt tươi cười hướng về đại trạch hét lên:" Ta về rồi, có ai muốn quà không?"

Ngu Tu Dung nhấp nhổm đợi ở tiền sảnh từ sáng tới giờ, vừa nghe thấy tiếng quỷ kêu của Vân Na vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài. Thấy Thôi Dao ngồi bên kia uống trà tựa cười tựa không nhìn mình, nàng khẽ hứ một tiếng, bước chậm lại. Đám Lý Tư, Vân Cẩn chạy ủ ra, Vân Cẩm thong thả, tuy rất kích động nhưng nó nắm chặt khăn tay gấm kiềm chế, xem thường Lý Tư và Vân Cẩn chạy như cho dại, nó vén lọn tóc buông xuống mi tâm chưa có hoa văn, học mẫu thân khoan thai bước ra ngoài.

Chưa đợi Ngu Tu Dung đi tới tiền môn thì thấy Vân Na trước ngực bế Vân Cẩn, sau lưng cỏng Lý Tư từ ngoài vào, trông không ra làm sao.

Ngu Tu Dung định mắng, nhưng nghĩ tới đứa bé này đi Tây Vực chịu khổ, nên chỉ biết thở dài, nhìn tiểu cô tử hai năm thôi đã hoàn toàn thành đại mỹ nhân như hoa như ngọc, quát Lý Tư và Vân Cẩn mau xéo khỏi người cô cô.

Vân Cẩm cũng muốn được cô cô bế, nhưng mà không còn chỗ nữa, liền ôm chân cô cô:" Cháu nhớ cô cô lắm."

Vân Cẩn được Vân Na bế trong lòng lập tức mách cô cô:" Cô cô, Vân Cẩm lừa gạt đấy."

Vân Na đặt Vân Cẩn xuống, thơm chụt lên má nó:" Không được nói muội muội như thế, nó chỉ thích thông qua cách khác làm vui người ta để đạt mục đích thôi."

Vân Cẩn ngớ ra:" Dạ?"

Vân Na nhớ tới cái tên lừa tiền mình hay dùng câu đó, cười nói:" Lớn lên cháu sẽ biết."

Vân Cẩn phản ứng hơi chậm, đột nhiên chỉ mặt muội muội ở bên chân kia cô cô:" Muội nghe thấy chưa, cô cô cũng nói muội là muội muội."

Vân Cẩm không nhìn Vân Cẩn, ngửa đầu cười thật ngọt với Vân Na:" Cô cô nói tất nhiên là thật, ta vốn là muội muội."

Vân Cẩn chuẩn bị mấy ngày rồi, định đợi a gia và cô cô về sẽ cùng Vân Cẩm đấu tranh một phen xem ai lớn ai nhỏ, đột nhiên nhất thời không biết nói sao với người tự xưng là muội muội mình, nhìn cô cô cầu cứu.

Lý Tư ghé đầu vào cổ Vân Na hít hít, bảo với Ngu Tu Dung:" A nương, cô cô thơm lắm."

Thấy Vân Na vẫn khỏe mạnh như xưa, Ngu Tu Dung không còn lo lắng gì nữa, kéo Lý Tư khỏi người Vân Na, quát đám phó phụ tụ tập xung quanh đứng nhìn:" Tiểu nương tử về rồi, đã chuẩn bị chuẩn bị nước tắm chưa?"

Vân Na vội nói:" Muội muốn tới nhà tắm lớn tắm rửa."

Ngu Tu Dung nhìn thân thể đã hoàn toàn trưởng thành của Vân Na, mắng:" Sau này muội mà dám tới Nhà tắm lớn tắm cùng đám nữ nhân không biết quy củ, ta đánh gãy chân muội."

Vân Na trề môi:" Trong nhà tắm trong chậu gỗ không thích."

Ngu Tu Dung vuốt mái tóc từ màu vàng quá chói mắt thành màu nâu hạt dẻ của Vân Na, thay đổi này làm nàng hài lòng nhất:" Muội không có nhà, trong nhà xây tú lâu cho muội, ba tầng đấy, ta biết muội thích tắm, còn chuyên môn làm một cái ao để muội tắm cho thích."

Vân Na ngây ra nhìn tẩu tẩu trong ký ức chỉ toàn dùng lời nói cay nghiệt cùng đánh mình, mũi xụt xịt mấy cái, mồm mếu mếu rồi òa khóc nhào vào lòng Ngu Tu Dung khóc lớn:" Vẫn là tẫu tẩu thương muội."

Thế là một cảnh tượng hết sức quen thuộc ở Vân gia không thấy hai năm lại xuất hiện, Vân Na khóc một cái, Lý Tư há mồm ngửa đầu lên trời khóc, nó chẳng biết sao lại khóc, chỉ biết khóc một cái là không ngừng được, càng khóc càng tủi thân càng muốn khóc.

Vân Cẩn cũng ngoạc miệng ra gào khóc bằng thích, Vân Cẩm vẫn ôm đùi cô cô, đang nghĩ xem mình có nên khóc không?

Thôi nương tử chắc chắn là khóc thảm nhất, khóc tới nhũng cả người, bà một tay chăm sóc Vân Na từ nhỏ, không chịu được tiểu nương tử bị ủy khuất.

Một đám phó phụ béo tròn béo trục cũng khóc ròng, khóc vì nhớ, tiểu nương tử về rồi, hầu gia cũng sắp về rồi, cái nhà lại huyên náo rồi.

Thôi Dao chẳng khóc, rất vô tâm cắn hạt dưa tủm tỉm cười, nàng biết đây không phải những giọt nước mắt bi thương, khóc một hồi phát tiết cảm xúc, mai trời càng tươi đẹp.

Trác Mã và A Duẫn Toa lúng túng nhìn Vân Na khóc mà không biết làm sao, đó là nữ vương có thể quyết định vận mệnh của rất nhiều, rất nhiều người.

Vân Na khóc thê thảm cực, khóc tới chảy nước mũi, khóc ra bong bóng mũi rất lớn mới chịu rời khỏi lòng Ngu Tu Dung.

Ngu Tu Dung lấy khăn tay tỉ mỉ lau nước múi cho Vân Na, nàng cũng khóc tới ướt đẫm mặt rồi, lòng đau lắm, xem ra hai năm qua đứa bé này phải chịu quá nhiều ủy khuất.

Vân Na luôn được đại ca nó chiếu cô rất tốt mà còn thế, không biết đại ca nó sẽ chịu bao nhiêu cực khổ.

Thôi Dao hồ nghi nhìn Vân Na vẫn đang liên tục thút thít, trông trắng trẻo thế kia, phông phao thế kia nào có giống chịu khổ? Vả lại không phải là hai huynh muội này vốn sinh ra lớn lên ở Tây Vực à, khổ nữa sao bằng lúc bế chứ?

Theo hiểu biết của nàng với Vân Na thì dù có đánh gãy chân của Vân Na, đứa bé này cũng không khóc, nói không chừng còn nổi giận chửi mắng đối phương, còn cắn đối phương.

Giờ phải khóc thế này, chắc không đơn giản như nàng nghĩ.

"Sao lại khóc như thế? Ai bắt nạt muội?"

Cả nhà tụ tập hết vào một chỗ, hầu gia về chẳng ai đón, may mà nghe thấy tiếng khóc, nếu không Vân Sơ còn tưởng mình đi nhầm nhà.

Chưa đợi Vân Na kịp phản ứng thì Ngu Tu Dung, Lý Tư Vân Cẩn, Vân Cẩm chạy hết rồi.

Nghe thấy ngoài cửa láo nháo, Vân Na lau khô nước mắt, nói với Thôi nương tử đã khóc tới không nhìn rõ phương hướng:" Nước tắm chuẩn bị rồi chứ, ta muốn tắm, thứ gì ăn được khi đang tắm thì mang hết vào cho ta ..."

Thôi nương tử gật đầu nắm tay Vân Na đi về tú lâu mới xây, Trác Mã, A Duẫn Toa và Đại Phì đi theo.

Bình Luận (0)
Comment