Ngu Tu Dung vừa rồi mới khóc một chập, giờ sờ khuôn mặt thô ráp Vân Sơ cùng chòm râu lởm chởm, lần nữa nghẹn ngào:" Phu quân phải chịu khổ rồi."
Vân Sơ lưng cõng Lý Tư, hai tay bế hai đứa sinh đôi, đi về bên trong:" Khổ là do ta tự chốc lấy, nàng không cần lo, ta mới là người nợ nàng, cứ đi suốt để nàng phải lèo lái cả cái nhà ..."
Thôi Dao nãy giờ đứng xem trò vui, rốt cuộc không chịu nổi mùi thối của ái tình, vội vàng bỏ chạy, nàng quyết định rồi, mấy ngày tới không ngủ ở hậu trạch, nếu không chẳng ngủ nổi.
Tam Phì biết ý đã mau mắn bế Vân Tam ra, đứa bé này ngủ rất say, vừa xong cả nhà khóc ít nhất kinh động nửa cái phường Tấn Xương mà chẳng ảnh hưởng tới giấc ngủ của nó.
Vân Sơ nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn bình yên của nhi tử, bật cười:" Đúng là đứa yên phận."
Ngu Tu Dung gạt nước mắt:" Phu quân không có nhà, con mãi chưa được đặt tên, cứ gọi là Vân Tam, Vân Tam suốt."
"Ta nhớ là dặn nàng gọi nó là Vân An, nàng không chịu mà."
" An là chữ tốt, nhưng mà gọi Vân An nghe chẳng giống tên nhà phú quý."
Vân Sơ hiểu lão bà quá rồi:" Nàng sớm có cái tên ưng ý rồi chứ gì, sao không sớm đặt cho con, phải đợi ta về làm con không có tên bao lâu."
Ngu Tu Dung thẹn thùng:" Thiếp thân ở nhà rảnh rỗi, không giống phu quân suốt ngày nhung mã không có thời gian. Cho nên tìm được cho con một cái tên rất hay. Chàng nói xem gọi là Loan thế nào, khi thiếp sinh đứa bé này, có một con chim đuôi dài bay vào nhà ta, đó là điềm lành."
"Chim Loan còn gọi là thanh điểu của Vương Mẫu, có màu ngũ sắc, gặp được ắt thiên hạ yên bình, đúng là tên hay. Vậy quyết định như thế. Lần này nghe nàng, đứa sau không do nàng quyết đâu đấy." Vân Sơ ánh mắt nóng bỏng nhìn lão bà:
Một câu nói đã làm Ngu Tu Dung mặt đỏ rần, kín đáo nhéo hông y:" Các con còn ở đây."
Vân Sơ cười ha hả kéo Lý Tư ra trước mặt, nhìn nó từ trên xuống dưới, còn nắm cánh tay nó:" Khi ta đi còn bụ bẫm lắm, sao giờ gầy thế?"
Lý Tư đưa một tay ra so với tay Vân Sơ khoe:" Bây giờ một bữa con ăn được hai bát đấy."
"Sau này con ăn ít cơm đi, ăn nhiều thịt vào cho rắn chắc."
Ngu Tu Dung không hiểu:" Nữ tử thì rắn chắc làm gì?"
"Nữ hài tử mới cần rắn chắc đó, chứ vì lấy lòng nam nhân mà èo uột như đóa hoa vô ích lắm, gặp gió mưa một cái, hoa sẽ gãy trước. Nữ nhi hoàng gia, sợ gì không gả được, ăn cho khỏe mới là tốt."
Vân Cẩm ôm cổ Vân Sơ cao hứng nói:" Đúng đúng, Tư Tư tỷ ăn tới to lớn như đám Nhị Phì ấy."
Vân Sơ biết ngay đứa bé này có ý đồ gì, vỗ đầu nó:" Thế là con liền xinh đẹp hơn Tư Tư chứ gì?"
Ngu Tu Dung than:" Mấy đứa trong nhà chỉ có nó là giống chàng nhất, thiếp quản giáo không nổi, sau này phu quân phải vất vả nhiều hơn rồi."
Vân Sơ bế Vân Cẩn lên, hôn lên trán:" Con ta đứa nào cũng giống ta hết."
Vì Vân Sơ về muộn, Ngu Tu Dung không chuẩn bị tiệc cá thịt gì, chỉ có một bát mỳ với ít rau xanh trồng bên suối nước nóng. Nàng biết, phu quân ở Tây Vực lâu ngày, chắc chắn nhớ nhất một bữa cơm yên lành như thế.
Ngu Tu Dung đưa tới tú lâu của Vân Na một bát mỳ, kết quả Tam Phì quay về nói không đủ, lại nấu thêm ba bát nữa.
Vân Sơ tắm xong thì Ngu Tu Dung cũng đã cho đám con lên giường, đứa nào ở chỗ đứa ấy ngủ rôi, tới vuốt má thê tử:" Sẽ yên ổn vài năm."
Ngu Tu Dung nép vào lòng trượng phu:" Phu quân chỉ đi hai năm, thiếp cảm giác rời chàng cả đời."
Vân Sơ nâng cằm nàng lên, ngón cái khẽ miết qua cánh môi hồng, cười:" Biết rồi, ta cũng không đợi được nữa."
Nói xong bế bổng Ngu Tu Dung lên, định đi phòng khác, không ngờ Vân Cẩn vờ ngủ thấy vậy gọi:" Con muốn ngủ với a gia."
Vân Sơ vừa định dỗ nhi tử, không ngờ nó rụt đầu vào chăn nhanh hơn hạn thát thấy chim ưng, cúi đầu xuống phát hiện ánh mắt Ngu Tu Dung nhìn nhi tử tựa hồ giấu một con dao.
…….. …………
Vân Sơ bị đàn vịt kêu quàng quạc đánh thức, có chút bực bội mở mắt ra.
Mắt còn lim dim chưa tỉnh đã cảm giác mũi chạm vào vùng mềm mại ấm áp, thế là theo bản năng hít hít, hương thơm cơ thể nữ nhân truyền vào mũi.
Ngu Tu Dung toàn thân vẫn trần truồng, bị ngứa, mơ màng đưa tay đẩy cái đầu rúc vào ngực mình ra, đêm qua hoang đường quá độ, bây giờ nàng chỉ còn muốn ngủ thôi.
Gỡ cái tay ôm cổ, gỡ cái chân gác lên người, dùng chăn che kín thân thể mỹ lệ của Ngu Tu Dung, Vân Sơ rời giường.
Cho dù có rất nhiều việc phải làm, Vân Sơ mặc kệ, chuyện lúc nào chẳng có, làm mãi cũng chẳng hết.
Nhưng số lần mình ngắm buổi sáng ở Trường An là có hạn.
Đẩy cửa ra, hôm nay là ngày đẹp trời, trời xanh xanh, có chút gió vi vu, không khí buổi sáng khá lạnh, song rất trong, không so được với cái lạnh cóng kèm cơn gió lớn mang theo cát ở Tây Vực.
Cây lựu trong sân bắt đầu trổ lá non, còn lâu lắm mới nở hoa.
Hoa nghênh xuân ở góc tường thì sắp tàn rồi, cánh hoa vàng nhạt rụng đầy đất, chẳng qua Ngu Tu Dung không phái người quét dọn, chắc là nàng thích ý cảnh này.
Người nào trồng trúc trong sân thì đúng là có bệnh, ngoài cửa sổ có một khóm trúc, trúc không lớn, chừng một trượng, thân mảnh khảnh, nhưng mọc rất sát, như bức bình phong trước cửa sổ.
Chắn hết cả ánh nắng, phải nhổ mới được.
Nha hoàn Tử Quyên bê chậu nước đợi ở bên lâu rồi, hai năm không gặp nha hoàn năm nào đã thành phụ nhân, có điều nàng vẫn nhớ thói quen thích rửa ráy ngoài trời của Vân Sơ.
Vân Sơ cho cả mặt vào nước giếng lạnh băng, chút mệt mỏi còn lại cũng tan biến.
Nước lạnh dùng để tỉnh người, nước nóng mới là để rửa mặt, hôm nay Vân Sơ còn định xử lý chòm râu mọc như cỏ dại.
Không phải ở Tây Vực không thể cắt tỉa râu tóc, mà ở nơi đó, tướng mạo dữ tợn chút sống dễ dàng hơn.
Vân Sơ nằm xuống chiếc ghế trúc, Tử Quyên vừa bôi xà phòng lên mặt Vân Sơ thì Ngu Tu Dung tới, nàng không cho phép trừ mình ra có ai cầm dao kéo kề sát cổ, mặt trượng phu.
Lưỡi dao cạo sắc bén cạo qua mặt Vân Sơ, phát ra tiếng sàn sạt nhỏ, tay Ngu Tu Dung rất mát, làm quá trình cạo râu thành một loại hưởng thụ.
Khi khăn mặt nóng ấp lên mặt, một bàn tay nhỏ nắm lấy tay Vân Sơ, không nói gì, y sờ một lúc liền biết tay Vân Cẩn.
Tối qua đã hứa đưa nó tới Nhà ăn lớn một chuyến, xem ra nó nóng ruột lắm rồi.
Cũng phải, đứa bé nhà khác luôn thích cưỡi lên cổ a gia đi dạo phố, Vân Cẩn cũng thế.
(*) Vân Cẩn xem ra không phải chỉ là thông tuệ thôi đâu, Vân gia sinh ra quái vật rồi.