Vân Sơ nói là làm nên buổi chiều đưa hai khuê nữ đi chơi, có điều Lý Tư vì lén tuồn đồ bên ngoài vào nhà nên bị Ngu Tu Dung phạt rồi không đi được, thế là chỉ còn Vân Cẩm. Vân Cẩm không muốn cưỡi lên đầu a gia, chủ yếu vì sẽ làm nhăn cái váy mới của nó, nó thích để a gia dẫn tay đi hơn.
Trước kia đều là a nương dẫn nó đi tham dự các buổi tụ hội của các phu nhân, bây giờ nó muốn a gia dẫn đi thăm Địch bá bá béo tròn.
Khi Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt gặp nhau ở Đại lý tự, cả hai đều không nói gì cả, chỉ nhìn đối phương đánh giá.
Hồi lâu sau Địch Nhân Kiệt cảm khái:" Đen hơn."
Vân Sơ thì thở hắt ra:" Béo hơn."
Đừng thấy trong ba người họ Địch Nhân Kiệt ở lại kinh sư thì nghĩ hắn nhàn hạ nhất, hắn mới là người sống gian nan nhất.
Không có Vân Sơ, Ôn Nhu người thực sự thống lĩnh hai huyện là Địch Nhân Kiệt, không có hắn chỉ bảo đám tư lại hai huyện đối phó với những người được gài vào, chẳng biết những kẻ kia làm thành Trường An hỗn loạn thế nào.
"Các ngươi về rồi, ta dẫn thê nhi tới biệt viện Chung Nam Sơn nghỉ ngơi một thời gian." Địch Nhân Kiệt bế Vân Cẩm lên nói:
"Ta ở Tây Vực chọn ít đồ nữ nhân thích, lát nữa bảo Lưu Nghĩa mang tới cho ngươi."
"Được, lâu rồi ta không sắm sửa trang sức cho phu nhân." Địch Nhân Kiệt lấy cái bánh đặt vào tay Vân Cẩm, nếu không tiểu cô nương này cứ muốn tóm râu hắn:" Tiền bạc có thể sai khiến quỷ thần, cùng là nguồn cơn phiền não. Hoạt động thương nghiệp lần này của các ngươi thực sự quá lớn, bao phủ hết giới thương nghiệp Trường An, quan hệ chằng chịt trong đó, ngươi có phân rõ được không?"
Vân Sơ cười:" Chỉ cần chúng ta đứng ở lập trường có lợi cho Đại Đường, mấy thứ khác không hề gì."
"Hoàng đế có chắc là áp chế được đám hám lợi thiên hạ không?"
"Thêm hoàng hậu là đủ." Về chuyện này Vân Sơ rất tự tin, trong thời gian mẫn cảm này, hoàng hậu sẽ không cho ai khiêu chiến quyền uy của nàng:
Hoàng đế dù có chịu chút thiệt thòi, có thể không tính toán, dù sao cả thiên hạ là của hắn, còn hoàng hậu có được địa vị hoàn toàn do nàng tranh thủ, nàng không tha cho kẻ nào thách thức mình.
Vân Sơ tới tìm Địch Nhân Kiệt cũng không phải để bàn việc, đi xa về, thăm bằng hữu, nhìn thấy nhau còn lành lặn khỏe mạnh là đủ rồi, không cần thừa lời làm gì.
Chào hỏi rồi, bánh ăn rồi, nước uống rồi, hai cha con tiếp tục đi chơi.
Vân Cẩn là đứa ưa náo nhiệt, thích tới chỗ đông người. Vân Cẩm lại khác hẳn, nó thích tới nha môn, chủ yếu vì thích nhìn người khác cung kính với a gia, quan viên khi thi lễ như khiêu vũ ấy, rất đẹp mắt. Không giống đám người ở phường Tấn Xương, thi lễ chẳng khác gì cái cọc gỗ.
Không cách nào ở nhà nữa, những người buổi sáng không tìm thấy y, buổi chiều thế nào cũng tìm cách chặn cửa, nên Vân Sơ từ lúc ra ngoài đã cưỡi con ngựa mận chín.
Hai cha con cưỡi ngựa đi lang thang khắp thành, kỳ thực để con ngựa mận chín muốn đi đâu thì đi, bất tri bất giác tới phường Quang Phúc.
Trong phường Quang Phúc cũng có một cái Nhà ăn lớn, một cái Khách sạn lớn, tên đo Vân Sơ đặt luôn đơn giản trực tiếp, nghe biết ngay để làm gì rồi, chứ lâu lâu các các gì cho nó phiền.
Đôi khi nghe tên tưởng nhà ăn lại là chốn phong nguyệt, có cái tên nghĩ là nơi không đàng hoàng, người ta lại kinh doanh chân chính.
Còn tên Văn Sơ đặt, gọi là Nhà ăn lớn thì nhất định diện tích phải hơn năm mẫu, bên trong nhất định bán thức ăn. Còn khách sạn lớn phải diện tích trên mười mẫu, đó là nơi cho khách khứ tá túc.
Giữa Nhà ăn lớn và Khách sạn lớn lò ra một cái quán nhỏ, trông vô cùng chướng mắt, Vân Sơ nhìn lá cờ rồi thúc ngựa tới cái quán nhỏ đó.
Lão bản đang thái thịt cừu thấy có bóng che khuất nắng, ngẩng đầu lên nhìn thấy một thanh niên da năm đen cưỡi con ngựa thần tuấn, chở một tiểu nữ tử xinh xắn bùi tóc hai chỏm. Hắn thất thần mất một lúc, cảnh tượng này, rất nhiều năm trước từng thấy qua, chỉ một thoáng, hắn hồi tỉnh, lấy cái khăn sạch lau tay mới chạy ra nặn một nụ cười với Vân Sơ:" Quân hầu khỏe chứ ạ?"
Vân Sơ không ngờ lại là người quen, y gần như quên mất nơi này rồi, chẳng nhớ nổi lần cuối mình tới đây là khi nào, nhìn quanh cái quán nhỏ, không thấy phụ nhân kia đâu, trêu:" Chà, bây giờ phú quý rồi, phu nhân ngươi không cần ra bán hàng hả?"
Lão bản cười như mếu lắc đầu:" Chết ba năm rồi, sinh con không sinh được, mẹ con đều chết rồi."
Vân Sơ sững người, trước kia y hay tới quán này mua bánh kẹp thịt một phần vì nàng, y thích trêu tiểu phụ nhân hay đỏ mặt đó, vậy mà cảnh còn người mất, chỉ có thể nói:" Kiềm chế bi thương."
Lão bản xoa mặt một cái thay khuôn mặt tươi cười:" Hôm nay quân hầu tới, nếm thử thịt tiểu nhân nấu thế nào, có tiến bộ không nhé."
Vân Sơ nhận lời, y đoán chắc là không thể tệ được, có thể mở quán ăn bên cạnh Nhà ăn lớn, nếu không có chỗ hơn người thì đóng cửa lâu rồi.
Quả nhiên là thế, lão bản đem thịt đầu cừu cải tiến lớn, đầu cừu được luộc lên, thịt xe ra thêm vào thì là, ớt, vì thơm nồng, còn quệt cả nước tương, không cay cũng không ngấy, có thể ăn nó được.
Vân Sơ ăn bánh cay, Vân Cẩm ăn bánh rưới tương, hai cha con ăn một bữa no rồi rời quán.
Một thiếu niên trông rất khỏe khoắn nhìn phụ thân xoay đồng kim tệ trên bàn:" A gia, người đó là ai mà hào phóng thế?"
Lão bản tươi cười nói với nhi tử:" Một tên hoàn khố thương nhớ a nương con mười mấy năm trời. Có điều bây giờ người ta là hầu gia rồi, đã cưới vợ sinh con, vậy mà nhớ mãi a nương con."
Thiếu niên giật mình:" Có chuyện đó sao ạ? A nương béo như thế mà cũng có người thích à?"
Lão bản hừ mạnh:" Ai biết được tâm tư của tên hoàn khố chứ, dù sao vừa rồi ta nói với y là a nương con chết ba năm rồi, để ý sớm bỏ ảo tưởng đi."
"Hả, a gia lừa người ta, con về mách a nương."
Lão bản đá đít nhi tử:" Cứ về nói với a nương con đi, ta không tin nàng dám lê tấm thân hai trăm cân đi gặp tình lang."
Vân hầu anh minh cả đời sao có thể ngờ được bị một lão bản cái quán nhỏ lừa chứ, vừa rồi vì tưởng niệm người xưa mà còn ăn thêm một cái bánh.
Rời phường Quang Phúc, Vân Sơ không ra Chu Tước đại nhai mà rẽ phải, chuyên chọn con đường nhỏ mà đi, còn nhớ khi Vân Sơ và Vân Na lần đầu tới Trường An khi đó vẫn còn nhiều đường đất lắm, giờ cả những ngõ nhỏ cũng lát đá sạch sẽ, bước vào đó, cảm giác thảnh thơi nhàn hạ phi thường, cơ hồ như mọi tranh giành của tục thế giờ này khắc này không còn liên quan gì đến họ nữa vậy.
Rời ngõ nhỏ yên tĩnh, lại tới chỗ ồn ào, chẳng mấy chốc con ngựa mận chín dẫn cha con họ tới Chợ Tây.