Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 897 - Q4 - Chương 140: Một Vòng Quanh Trường An. (2)

Q4 - Chương 140: Một vòng quanh Trường An. (2) Q4 - Chương 140: Một vòng quanh Trường An. (2)

Muốn đánh giá thương nghiệp của một thành thị có tốt không thì nhìn chợ là biết, giờ đây Chợ Tây đã được huyện Trường An mở rộng thêm ba thành, dù là thế cái chợ cực lớn này vẫn cứ chật kín người, bất kể là đường sông hay đường bộ, người và thuyền đều nhích từng bước gian nan, xem ra lại phải tính đường mở rộng rồi.

Con ngựa mận chín nhìn cái biết ngay không phải thứ tầm thường, người đi đường sợ không cẩn thận va phải bị chủ nhân đòi bồi thường, cho nên không muốn tới gần nó.

Dù sao đường đông người, đi cũng chẳng nhanh được, Vân Sơ gọi một người đeo sọt cải trắng đi trước, muốn mua rau cho con ngựa mận chín ăn giải khát.

Bán rau trông cũng thật thà lắm, vậy mà Vân Sơ trả 20 tiền, hắn hét giá 50 tiền, chắc là thấy y ăn mặc đắt tiền giống quý công tử nhà giàu dạo chơi nên xẻo một phen, Vân Sơ đành phải trả. Hắn vừa đi vừa bẻ rau cho ngựa ăn, rất nhiều người thấy cảnh này khó chịu, trong đám đám đông không biết ai mắng:" Bại gia tử."

"Thằng khốn nào, ra đây chịu chết!" Vân Sơ nổi giận quát đám đông:

Không xong rồi, kết quả cả đám cùng hô bại gia tử.

Không thể nào giết hết được bằng đấy, Vân Sơ vội thúc ngựa chen lấn đám đông chuồn vội, còn tên bán rau vừa rồi vì bán rau giá cao cho ngựa ăn bị người ta xúm lại đấm đá, kêu đau liên hồi.

Vân Cẩm ngồi trước a gia nhìn cảnh này che miệng cười suốt, nó cho rằng a gia cố tình làm thế trừng trị tên bàn rau tham lam.

Khi đi qua chỗ Hồ cơ bán rượu, Vân Sơ vội ôm khuê nữ quay ngược lại, không cho nó nhìn cảnh mất thuần phong mỹ tục.

Nhưng mà phải thừa nhận, chất lượng Hồ cơ trong thành Trường An đúng là tăng mạnh, hơn nữa có rất nhiều Hồ cơ trẻ còn nói tiếng Trường An thuần thục khiến Vân Sơ vừa mới từ Tây Vực về ít nhiều nghi hoặc.

Tới khi một Hồ cơ cao ráo, xinh đẹp mê người ra giữa đường chặn con ngựa mận chín, nhất định mời Vân Sơ vào quán uống một chén. Vân Sơ dùng roi ngựa quấn quanh eo nàng, ném vào quán rượu, cười to bỏ đi.

Không có mắt nhìn gì cả, không thấy lão tử mang khuê nữ theo à, đợi lúc lão tử đi một mình hãy chào mời chứ.

Dám ra giữa đường chắn quý nhân như Vân Sơ thì chắc chắn là Hồ cơ vô cùng xinh đẹp, vô cùng tự tin. Thu nhập của nàng có lẽ phải hơn huyện lệnh Vân Sơ mười lần, nếu gặp được ân khách, gấp trăm lần cũng có thể.

Vân Sơ cứ sợ khuê nữ chán, vì Vân Cẩm rất ít nói, thi thoảng cúi xuống quan sát, thấy nó hai tay chống cằm, hứng thú nhìn mọi thứ, song không kích động hò reo như Vân Cẩn, không đòi mua hết thứ này tới thứ nọ.

Cảm giác đứa bé này hết sức đặc biệt.

Chẳng sao, không cần biết lớn lên nó thành dạng gì, có người cha cường đại sẽ chống đỡ hết cho nó, dù thế nào cũng không thể quá đáng hơn cô cô của nó, đúng không?

Đi hết Chợ Tây rồi lại tới Chợ Đông, vì tị hiềm, y không ngang phường Bình Khang mà đi đường vòng về nhà. Vân Cẩm rốt cuộc cũng mệt rồi, nằm trong lòng y ngủ rất say.

Buổi tối mọi người quây quần bên bàn ăn, lâu lắm rồi cái bàn lớn mới lại náo nhiệt như thế.

Vân Na hào hứng kể, đám hòa thượng già rốt cuộc cũng đã thương lượng xong, phái Khuy Cơ đại sư tới thông báo cho Vân Na, ngày mùng tám tháng năm chính là ngày nữ vương Vân Na chính thức lên ngôi.

Trong thời gian đó Vân Na phải tắm rửa, ăn chay, tụng kinh .. Chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón ngày huy hoàng đó.

Vân Na đồng ý hết, quyết định ở nhà trai giới tụng kinh.

Cho nên bứa tối hôm đó, Vân Na và Trác Mã, A Duẫn Toa chia nhau cái móng giò kho rát to.

Vân Na là nữ vương Phật quốc, theo lý mà nói là không thể ăn móng giò. Trác Mã mang trên người bức tranh pháp lực cường đại, theo lý mà nói thì không được ăn chân giò. A Duẫn Toa sinh ra khi đạo Hồi đã truyền bá rộng rãi ở Đại Thực, nó chưa từng ăn thịt lợn.

Giờ nguyên cái chân giò nặng tới bốn cân bị ba nữ hài chia nhau ăn sạch sẽ, còn thèm thuồng.

Nếu không phải sắc mặt Ngu Tu Dung cực kỳ khó coi, Vân Na thậm chí còn muốn ăn thêm, cái móng gió vừa rồi nhỏ quá.

Vân Cẩn hâm mộ xoa bụng cô cô, nó rất ngưỡng mộ cô cô có thể ăn nhiều như thế. Nó không ăn được, một bát cơm thôi mà nó mới chỉ ăn được một nữa, sau khi được cô cô cổ vũ, Vân Cẩn thoáng cái ăn hết bay.

"Nghe nói Lý Hoằng xây một hoa viên trên không ở Đông Cung ..." Ngu Tu Dung đặt bát xuống:

"Nó lấy tiền của muội xây à?" Lông mày Vân Na nhướng lên rất nhanh:

Ngu Tu Dung vẫn thong thả nói:" Lý Hoằng xây dựng hoa viên đó để nhiều loại hoa không nở cùng mùa đều nở vào mùa xuân. Ta còn nghe nói, hoa sen trong vườn hoa của nó bắt đầu có nụ."

"Lấy tiền của muội đi trồng rau, trồng lương thực thì muội nhịn, vậy mà giờ nó đem đi trồng thứ vô dụng. Không được, muội phải bắt nó trả tiền."

"Ta còn nghe nói, nữ tử đầu tiên lên hoa viên đó sẽ được phong là thái tử phi."

Vân Na xì một tiếng dài:" Tẩu biết khi nó trồng ra hành tím, ai là người nhìn thấy đầu tiên không? Hoàng hậu. Khi nó trồng ra cải trắng, người tới xem đâu tiên là hoàng hậu. Dù Đông cung có mọc ra một cây cỏ, người xem đầu tiên nhất định là hoàng hậu."

"Bây giờ Lý Hoằng làm ra vườn hoa lớn như thế, tẩu nghĩ hoàng hậu sẽ vào sau nữ tử khác à?"

Ngu Tu Dung quay sang Vân Sơ:" Phu quân thấy sao?"

Vân Sơ không đáp, gắp một miếng thịt viên chiên cho Vân Cẩn, gỡ xương cá cho Vân Cẩm, đút cho Vân Loan ngồi trong lòng mình.

Y thấy Vân Na thừa sức đối diện với Vũ Mị, dù muội tử mình có làm gì đó không thỏa đáng, Vũ Mị cũng dung thứ. Vì người như Vân Na, làm gì xuất phát điểm đều không có ác ý, nếu Vân Na bị người trong nhà xúi đi làm cái gì mới là bắt đầu của tai họa.

Ngu Tu Dung thấy Vân Sơ không nói liền hiểu tâm tư của trượng phu, đón lấy Vân Loan, để trượng phu ăn cơm.

Vân Sơ không giống nhiều nam tử Đại Đường, y chưa bao giờ thấy mình tiếp xúc nhiều với con cái là chuyện lãng phí thời gian. Ngược lại chỉ tiếc mình đi quá nhiều, không có thời gian bên con cái.

Vân Na muốn xuất bản cuốn Ngàn lẻ một đêm, vì thế nàng đem lời kể của A Duẫn Toa chỉnh lý thành bản thảo.

Vân Sơ xem rồi, từ thì không rõ nghĩa, diễn đạt thì lộn xộn, trình tự càng rối rắm, chẳng có tí mỹ cảm văn học nào.

Thế mà bản thảo này hôm nay được Huyền Trang đại sư khen ngợi, được các cao tăng đại đức các nơi khen ngợi. Vân Na đắc ý lắm, chuẩn bị cho Tôn thần tiên xem, sau đó sẽ xuất bản.

"Huyền Trang đại sư nói, sách muội viết là sách tốt, chỉ có chút xíu tì vết, ông đã sai Chiếu Hải đại sư giỏi viết sách nhất trong Phật môn biên soạn rồi."

Vân Sơ gật đầu, nhìn muội tử ngây thơ thực sự không còn gì để nói hết.

Huyền Trang đại sư đã nói đây là sách tốt, người khác có hạ thấp nó cũng là đánh rắm, dù người ta xem sách không hiểu thì là do học vấn người đó chưa đủ, không phải là Vân Na viết không hay.

Có điều Chiếu Hải đại sư là tay bút trứ danh của Phật môn, được ông ta trau chuốt, thế nào Nghìn lẻ một đêm cũng tràn ngập nhân quả của Phật môn, biến thành sách hay. Đương nhiên cuốn sách đó sau khi xuất bản sẽ chẳng hề giống sách của Vân Na viết.

Nhưng công đức là của Vân Na.

Bình Luận (0)
Comment