Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 898 - Q4 - Chương 141: Giải Quyết Nhanh Gọn.

Q4 - Chương 141: Giải quyết nhanh gọn. Q4 - Chương 141: Giải quyết nhanh gọn.

Trước khi Vân Sơ đi ngủ, Lưu Nghĩa tới bẩm báo, hàng hóa của thương đội Đại Thực, Ba Tư, Hà Trung đều công khai trên biến bán ở Khúc Giang lý. Không có thứ hàng nào dùng phương thức không minh bạch, chạy vào hai chợ Đông Tây.

Vân Sơ nghe Lưu Nghĩa bẩm báo xong hết sức hưng phấn.

Thế là đêm hôm đó Ngu Tu Dung hưởng thụ bất tận, kết quả hôm sau dạy muộn, đáng lẽ hẹn tới Kỷ vương phủ thăm Tôn thần tiên từ sớm, thế là trễ hẹn nửa ngày.

Tôn Tư Mạc chỉ nhìn hai người một cái liền sai đạo đồng về lấy bộ sách dưỡng khí của Đạo gia tên (Phòng trung thuật) cho Ngu Tu Dung.

Ngu Tu Dung xấu hổ nhận lấy.

Vân Sơ đem sách vở liên quan tới y thuật ở Đại Thực, Ba Tư dâng lên lão thần tiên xong, ông không muốn nói chuyện với Vân Sơ nữa, bảo y sau này có thứ tốt như thế thì đưa tới, sau đó tiễn khách.

Kỷ vương Lý Thận tiễn phu phụ Vân Sơ ra tới cửa, đột nhiên hỏi:" Vân hầu thấy ta mà bỏ đất phong có phải là chuyện tốt không?"

Vân Sơ chắp tay với hắn:" Vậy vương gia sẽ thành điển hình của nhân thần, uy vọng chẳng kém bệ hạ."

"Nói đùa mà thôi, bản vương nếu bỏ đất phong, tông thất sẽ hận ta thấu xương."

Lý Thận nói một câu vô nghĩa như vậy là để phát tiết, lời này chỉ có thể nói với Vân Sơ, lão thần tiên ngày một giống thần tiên, hắn không muốn để tục sự quấy nhiễu ông.

"Ta định kiếm mảnh đất vắng vẻ ở Lạc Dương, xây dựng vương cung cho thanh tĩnh, hay là chúng ta làm láng giềng đi."

Vân Sơ lắc đầu:" Thần không trời Trường An đâu, thần sẽ chết già ở nơi này, không đi đâu cả."

Lý Thận cố tình hỏi:" Nếu bệ hạ cố tình ép ngươi đi thì sao?"

"Thì từ quan, làm điền xá ông."

"Thật hâm mộ ngươi."

Vân Sơ đi rồi, Lý Thận đứng ở cửa nhìn theo rất lâu mới quay về phủ, thị vệ đóng đại môn lại, biển miễn tiếp khách lại treo lên.

Trên xe ngựa, Ngu Tu Dung có chút thương cảm nói:" Kỷ vương mới ba mươi mà tóc đã bạc, nghe nói Trường Tôn Xung tóc cũng trắng hết. Xem ra bát cơm phú quý chẳng phải dễ dàng."

"Cho nên ta cần tước vị cao mà không cần chức vị cao, ta có tài kinh thiên mà chỉ đem đặt vào Trường An, ta rõ ràng là có thể cưới mười tám lão bà mà chỉ sủng ái mình nàng. Đạo lý ở đây là, phải có lượng tồn dư thì mới có không gian xoay chuyển."

Trong xe chỉ có hai phu thế, nên Vân Sơ có nói lời không thỏa đáng thì Ngu Tu Dung cũng không để ý:" Muốn cưới mười tám lão bà à, vậy đêm nay thử xem có cái khả năng đó không?"

Vân Sơ đạo mạo nói:" Phải giữ lượng tồn dư."

"Chàng ăn quả chẳng phải luôn ăn quả tươi, sao không giữ lại cho héo hẵng ăn?"

Vân Sơ không đáp, nhưng y vẫn giữ nguyên ý kiến ...

Lại nói Lương Anh không về phủ Nhạn Môn quận công ngay, hắn ở lại Khúc Giang lý duy trì trật tự nơi này, đến khi toàn bộ hàng hóa thuận lợi treo lên biển ở đại sảnh giao dịch mới về nhà.

Người ra đón hắn rất nhiều, xưng hô hết sức thân thiết, hắn không thèm để ý tới thẳng hậu trạch, gặp tổ phụ đã cưa một cái chân.

Thiếu đi một cái chân nhưng Lương Kiến Phương chẳng chịu thay đổi, vẫn rượu thịt đều đều, thấy tôn tử nhìn cái chân bị cửa của mình, uống một chén:" Không phải a tổ ngươi không chịu được đau, mà đã đau chân mà lại không được uống rượu thì mới là bực mình. Đợi Vân Sơ bận bịu xong gọi y tới đây uống rượu với ta."

"Hai năm ở Tây Vực, Vân Sơ dạy ngươi cái gì rồi?"

Lương Anh vốn lần này trở về định thanh lý môn hộ, rốt cuộc nhìn cái chân cụt của a tổ mà không đành lòng, quỳ xuống bái lạy a tổ, quân hầu nói a tổ vì hắn mới cưa chân:" Quân hầu dạy chóng trở nên thông minh."

Lương Kiến Phương cười to:" Đúng, đúng, đúng, Lương gia ta thiếu nhất là người thông minh. Y an bài ngươi ra sao?"

"Quân hầu đưa tôn nhi vào Quốc tử giám, còn muốn cháu tham gia khoa khảo vào tháng chín, yêu cầu cháu nhất định phải đỗ tiến sĩ."

"Nhất định à?"

Lương Anh gật đầu:" Sau khi đỗ tiến sĩ rồi sẽ đưa cháu xuống phủ làm quả nghị đô úy, sau đó đi làm phó tướng cho người ta rồi làm chiết trùng đô úy. Quân hầu không muốn cháu ở lại thập lục về."

Lương Anh chép miệng cân nhắc rất lâu mới nói với Lương Anh:" Nghe an bài của Vân Sơ đi."

Lương Anh hả một tiếng:" Thế thì cháu không thể phụng dưỡng a tổ."

"Với bách tính mà nói, nhà có lương thực lòng không hoảng, với người như chúng ta mà nói, trong tay nắm binh mới vững vàng."

Vân Sơ về nhà nghỉ liền năm ngày mới thong thả tới huyện Vạn Niên tọa đường.

Một tiếng thăng đường, liên tiếp những tiếng gõ gậy hô uy vu truyền ra, đám hoàn khô thường ngày hoành hành ở chợ Đông giật mình, giọng nói cũng nhỏ hơn vài phần.

Tất cả mục lại cung kính đứng ở đại đường, dù là huyện thừa, chủ bạ, khóa thuế đại sứ mấy ngày trước bị ném vào nhà lao cũng thế.

Đại đường im phăng phắc, Vân Sơ ngồi sau bàn trực tiếp xử lý văn thư.

Đây đều là văn thư tích lũy hai năm qua, cần chính Vân Sơ đóng dấu mới có thể cho vào hồ sơ lưu giữ, là quyết định cuối cùng của huyện Vạn Niên.

Hộ tào Lưu Nguyên Thọ đứng bên giúp Vân Sơ duyệt văn thư, đợi được hỏi. Kết quả Vân Sơ không đưa ra bất kỳ câu hỏi nào, chỉ nhanh chóng đóng dấu lên đó.

Khi đại ấn đỏ chót đóng xuống văn thư cuối cùng, trên đại đường truyền tra tiếng thở rõ ràng, đối với các lại mục mà nói, hai năm vất vả đã được huyện tôn khẳng định.

Tạ huyện thừa thấy Vân Sơ đặt đại ấn xuống, cầm chén trà xuống, đánh bạo đi tới muốn nói chuyện.

Vân Sơ phất ống tay áo:" Ta không hứng thú biết chuyện của các ngươi, không hứng thú các ngươi tới huyện Vạn Niên ra sao, có oan gì không cũng không phải chuyện gì to tát."

"Vừa rồi ta đánh giá ba ngươi là hạ hạ, không thể dùng được. Cho nên các ngươi bây giờ có thể lấy đánh giá của bản quan tới lại bộ báo danh rồi."

Nói xong đẩy ra ba bản văn thư đánh giá, rồi bảo với Lưu Nguyên Thọ:" Ta đã kiến nghị ngươi làm chủ bạ huyện Vạn Niên, mau chóng tiến cử một người thay thế vị trí cũ của ngươi đi."

Ba người kia còn nói gì được chứ? Bốn xung quanh đều là ánh mắt bất thiện, bọn họ nhanh chóng nhận văn thư cắn răng đi. Kết quả rất tệ, nhưng dù sao vẫn hơn có thanh đao lơ lưng trên đầu không biết chém xuống lúc nào.

Lưu Nguyên Thọ là tư lại lâu năm rồi, trước kia trong nha môn chỉ là người cầm tiền lương sống qua ngày thôi, khi Vân Sơ tới đã nhanh chóng chuyển biển. Có thể nói ông ta là quan viên trưởng thành dưới vành mắt của Vân Sơ, lập tức nói:" Trương Thúc Bình là người làm việc chững chạc, con người lại cần cụ, chuyện liêm khiết thì đang trong khảo sát, song hạ quan nghĩ, có thể dùng được."

Trong số lại mục có một người trung niên mặt vuông vức, da đen nhèm, trông cứ như thợ rèn bước ra. Vân Sơ nhìn hắn một lượt, gật đầu:" Làm việc đi."

Trương Thúc Bình vâng một tiếng quay lại đám đông.

Bình Luận (0)
Comment