Vân Sơ mắt chiếu vào Trương Giáp đứng đầu đám nha dịch, hắn lập tức rời hàng, quỳ rạp trước mặt Vân Sơ, đầu dán sát đất, không dám nói gì.
"Đây là lần cuối cùng bản quan đề bạt ngươi."
Trương Giáp hổ thẹn:" Thuộc hạ vô dụng."
"Biết vô dụng thì phải cố gắng nhiều hơn, tiếp tục làm huyện thừa đi, chuyện không liên quan tới ngươi thì chớ nhúng tay, không quản được cái tay mình chớ trách bản quan chặt đi."
"Vâng!" Trương Giáp chắp tay lui xuống:
Vân Sơ đẩy mười mấy văn thư xuống đất:" Đuổi việc mười chín kẻ, Trương Giáp, đánh mỗi tên ba mươi roi rồi bảo chúng xéo."
Trương Giáp cùng đám nha dịch nhặt văn thư dưới đất lên, dựa theo tên trên đó bắt người ngay tạo chỗ.
Những lại mục bị kéo đi đều không dám kêu cứu, cả từ oan uổng quen thuộc cũng không dám hô ra.
Chỉ chốc lát số người trên đại đường vắng hẳn, Vân Sơ bảo Lưu Nguyên Thọ:" Đem tiền thưởng chưa phát hai năm phát hết đi, để nhiều tiền như thế trong kho làm cái gì?"
Lưu Nguyên Thọ vội nói:" Người của lại bộ, hộ bộ, thái thường tự, thiếu phủ giam đều đợi huyện tôn, phải làm sao ạ?"
"Người của thái phủ tự có tới không?"
"Họ tới Khúc Giang Lý rồi ạ."
Vân Sơ cười:" Đấy mới là người biết làm việc, tìm ta làm cái gì?"
Lưu Nguyên Thọ cười nịnh:" Đều vì tiền tài huyện tôn mang về, nếu không có số tiền này người ta chẳng tới. Bọn họ thật là huyện tôn đi Tây Vực được bệ hạ cho phép, cho nên tiền là của bệ hạ, chẳng lẽ cũng cần nộp thuế?"
Vân Sơ cười không đáp, nhưng Lưu Nguyên Thọ lạnh từ chân tới đầu, ông ta chớp mắt hiểu ngay, huyện tôn muốn tất cả tiền bạc ra vào Trường An, không cần biết của ai, cũng phải nộp thuế.
Lại bộ, hộ bộ, tượng tác, thiếu phủ ... Vô số nha môn, vô số tòa phù, mỗi ngày có lượng lớn tiền tài ra vào Trường An, nhưng không liên quan gì tới quốc gia.
Lưu Nguyên Thọ từ nha môn đi ra, mặt trắng bệch, có điều ông ta nhanh chóng điều chỉnh tâm thái, ngực ưỡn lên, đi xem xét chuyện phát tiển thưởng..
Huyện tôn là người có hùng tâm tráng chí, cũng là người biết làm việc, sẽ không cứng đầu lao vào chuyện không thể, làm gì cũng luôn có lý do cả.
Nếu huyện tôn muốn làm, thì ắt chuyện làm được, dù ông ta không biết huyện tôn làm sao có thể khiến bệ hạ và hoàng hậu gật đầu, nhưng ông ta tin huyện tôn sẽ làm được.
Vân Sơ gặp đám quan viên của lại bộ, hộ bộ, thái thường tự ở nhị tiến môn của huyện nha, mục đích của bọn họ rất đơn giản, muốn chia một chén canh trong đợt mậu dịch lần này.
Khi thương đội lên đường, đám người này bày đủ trò gây khó dễ, khi y không ở nhà gài cắm người vào phá hoại, khi y thành công dẫn thương đội lớn chưa từng có về. Chúng tựa hồ quên hết việc khốn kiếp mình đã làm, ngang nhiên tới vòi tiền.
Làm gì có chuyện dễ dàng thế.
Lại bộ, hộ bộ phái tới hai vị thị lang, thái thường tử, thiếu phủ giám, mọi người ngồi uống trà hàn huyên, lát sau như hẹn trước, bốn vị trọng thần cùng đặt chén nhìn Vân Sơ.
Vân Sơ ho một tiếng, liền có lại mục đi vào, kéo tấm màn phủ trên trường, lộ ra một tấm bản đồ rồi cuốn màn lại rời đi.
Đó là một tấm bản đồ Tây Vực, nhưng còn chi tiết hơn cả bản đồ của binh bộ.
"Tây Vực là miếng thịt béo, nhưng chư vị muốn cắn được thì phải có thủ đoạn." Vân Sơ nói rồi lấy ra một cái dao nhỏ, cắm phập giữa bản đồ, giang hai tay ra thái độ rất giống thổ phì chia chác chiến lợi phẩm:
Lại bộ thị lang Lý Kính Huyền cau mày, không ngờ Vân Sơ ngang ngược như vậy, chỉ con dao:" Chẳng lẽ đó là Đao cắt hươu trong truyền thuyết."
Vân Sơ thoải mái phất tay:" Chúng ta đều là quan viên Đại Đường, có xẻo thịt hươu cùng là vì Đại Đường, không cần khách khí."
Hộ bộ thị lang Lục Đôn Tín nghiêm mặt:" Nhưng chúng ta cắt thịt thuộc về bệ hạ, không ổn, không ổn."
Nói thì nói với Vân Sơ, nhưng mắt ông ta nhìn hai vị thiếu khanh của thái thường tự và thiếu phủ giám, hai người đó làm việc cho hoàng gia, tuy phẩm cấp thua kém, nhưng người ta lại là cận thần của thiên tử.
Thái thường tự thiếu khanh Hoàng Độ nhắm mắt không nói gì, thiếu giám phủ thiếu khanh Hằng Thành hứng thú rút cái dao kia ra, cầm lấy mân mê:" Chúng ta không quyết được, thế nào cũng có người quyết được, chẳng qua đi thêm vài bước thôi."
Lý Kính Huyền và Lục Đôn Tín thở phào, lợi ích lớn như thế, ai mà muốn bỏ, cùng chắp tay với Hằng Thành:" Làm phiền rồi."
Vân Sơ lại nói với Lý Kính Huyền:" Lý huynh, hôm nay ta vừa mới đuổi ba kẻ bất pháp, mong Lý huynh sau này ở chuyện bổ nhiệm quan viên huyện Vạn Niên, nên cân nhắc ý kiến huyện Vạn Niên nhiều hơn."
Lý Kính Huyền cười ha hả:" Được, được, chuyện gì cũng có thể thương lượng mà, hôm nay chúng ta đang bàn chuyến đi vừa rồi của huyện Vạn Niên sao? Chúng ta làm từng việc, từng việc thôi."
Ý tứ của hắn rõ ràng, ngươi nhường lợi ích ở mặt này, ở chuyện khác bọn ta sẽ nghĩ tới cảm thụ của ngươi, Vân Sơ cười to:" Cho người cá không bằng dạy người bắt cá, lợi ích một chuyến đi có là gì với chư công, sau này tổ chức thương đội, qua lại Tây Vực chẳng phải kiếm nhiều hơn sao?"
Lục Đôn Tín than thở:" Vân hầu sống phú quý, làm sao hiểu đám người nghèo bọn ta, tiền lớn phải nắm chặt, tiền nhỏ cũng phải nhặt, chư vị thấy phải không?"
Hoằng Thành cầm cái dao huơ qua huơ lại trước mặt, mắt cứ nhìn chằm chằm mắt Vân Sơ, không phát hiện ra chút dao động nào trong đó, nói:" Ta sẽ mang con dao cắt hươu này tới trước bệ hạ, nếu bệ hạ nhận, thiếu phủ giám nguyện lập thương đội đi Tây Vực."
Vân Sơ không nói gì cả, giơ ngón cái lên.
Quả nhiên là tên Nhị Bách Ngũ do kim khẩu bệ hạ nói ra, dao cắt hươu là cái gì, ai có thể cắt hươu, chẳng lẽ tên Nhị Bách Ngũ này không biết? Y đâu phải kẻ bắt học vô thuật.
Bất kể bọn họ nói bóng nói gió, hay trực tiếp yêu cầu, đe dọa, mặc cả, Vân Sơ đều chỉ cười, trả lời vòng vèo một hồi thế nào cũng thành kể phong thổ nhân tình Tây Vực, làm cả đám mất kiên nhẫn, cả hứng thú ứng phó cũng chẳng có, cuộc nói chuyện mỗi lúc một nhạt nhẽo.
Xem ra việc này đưa lên bệ hạ mới xong.
Vừa tiễn bốn vị trong thần đi thì Ôn Nhu vội vàng tới nơi, vào quan giải của Vân Sơ, tìm cốc uống nước của mình để sẵn ở đây, rót một cốc trà đầy, uống cạn luôn:" Ta vừa đuổi người của binh bộ, công bộ, tượng tác, thái phủ, chỗ ngươi thế nào?"
Vân Sơ thuật lại chuyện vừa xảy ra:" Tất nhiên cũng đuổi rồi, vừa vặn để bệ hạ xem xem, những người bệ hạ coi trọng, khi đối diện tiền tài lộ ra bộ mặt gì. Một giọt mồ hôi không bỏ mà dám đường hoàng tới chỗ lão tử vòi tiền."
Ôn Nhu than:" Mấy năm qua bệ hạ lơi lỏng rồi, nếu bệ hạ đồng ý cho mấy cơ cấu đó làm sằng, vậy vừa vặn lợi dụng chúng đi quản lý Tây Vực cho chúng ta. Nếu bệ hạ không cho, để bệ hạ tự chặt cánh tay vươn ra của bọn chúng."
Vân Sơ gật đầu:" Sau này chúng ta định sách lược, còn phải tính cả thói sáng làm tối sửa của bệ hạ, việc gì cũng phải chuẩn bị cả hai đằng."
(*) Có bậc thầy đúc kiếm Xuân Thu, mình chẳng nhớ ai, dốc cả đời đúc thanh đao, gọi là Đao cắt hươu, ý tứ "Con hươu nước Tần, thiên hạ truy đuổi, chỉ có kẻ thắng mới được hươu để cắt.”