Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 900 - Q4 - Chương 143: Si Nhân Trường An.

Q4 - Chương 143: Si nhân Trường An. Q4 - Chương 143: Si nhân Trường An.

Lý Trị xem con dao Tả Xuân dâng lên, không có gì đặc biệt cả, chỉ là con dao cắt thịt bình thường, chất liệu không có gì đáng nói, cũng chẳng trang trí hoa văn, nếu miễn cưỡng nói nó có gì đặc biệt, đó chính là mang phong cách Tây Vực, thuôn dài uốn cong chứ không thẳng như dao Đại Đường, hiển nhiên chế tác cầu kỳ hơn. Có điều nó không xứng với tội danh lớn mà nó bị gán cho, Lý Trị nhíu mày hỏi Lý Kính Huyền:" Ngươi gọi đây là dao cắt hươu à?"

Lý Kính Huyền cung kính đáp:" Khi vi thần nói tới cái tên này, Vân huyện lệnh không phản đối."

Lý Trị dùng hai ngón tay nhón con dao nhỏ, ném lên bàn:" Thực ra ngươi muốn dùng con dao này để cắt xẻo Tây Vực chứ gì?"

Lý Kính Huyền vội nói:" Thần không dám."

"Có gì mà các ngươi không dám chứ?" Lý Trị miệng cười, nhưng lời nói ra thì hàm ý không đùa được:

Lý Kính Huyền vừa nghe không giữ được tư thái của trữ tướng nữa, lập tức quỳ xuống:" Thần không dám."

Lý Trị chuyển sang những người còn lại, giọng chuyển sang lạnh nhạt:" Vân Sơ là tên Nhị Bách Ngũ, chẳng lẽ các ngươi cũng thế à? Ai cho các ngươi cái gan cầm dao chia cắt quốc thổ của trẫm?"

"Ngu xuẩn!"

"Các ngươi không nhìn ra cái bẫy Vân Sơ đào à? Trẫm rất tò mò, sao một cái bẫy đơn giản vậy mà các ngươi cũng nhảy xuống, các ngươi là lợn sao?"

Hộ bộ thị lang Lục Đôn Tín vội vàng nói:" Bọn thần không dám, cho nên mới tấu lên bệ hạ, hi vọng bệ hạ định đoạt."

Lý Trị lần nữa dùng hai ngón tay kẹp con dao, ném trước mặt Lục Đôn Tín:" Các ngươi không nghĩ Vân Sơ làm thế để các ngươi tự bêu mặt trước trẫm à? Các ngươi miệng nói không dám, nếu không dám, vậy thì còn tới gặp trẫm làm gì, các ngươi tới đây là đều hi vọng trẫm đồng ý chứ gì?"

Không ai dám trả lời.

"Biết vì sao tên Nhị Bách Ngũ dám trêu đùa các ngươi không? Còn đưa tới thẳng chỗ trẫm trêu đùa không?"

Bọn họ không nghĩ ra, vì hàm ý con dao này là phạm thượng, Vân Sơ dám lấy ra nói, ai nghĩ y đùa được.

Thấy phía dưới không ai nói gì, Lý Trị đứng lên, tay vịn bàn:" Một thần tử vì Đại Đường, không ngại vượt hàng vạn hoang mạc khắc nghiệt, không ngại chém giết đổ máu. Nhưng không phải vì thăng quan phát tài, chẳng vì phong thê ấm tử, y chỉ muốn biến Trường An của trẫm thành tòa thành thiên đường. Các ngươi cho rằng trẫm lại vì cách gọi dao cắt hươu mà trừng phạt y à?"

"Trong mắt trẫm, Đại Đường như cái nhà lớn, gia chủ thiên vị con cháu giỏi kiếm tiền là tất nhiên."

"Chỉ cần đứa con cháu đó không đi chệch hướng, dù y có làm chuyện quá đáng, trẫm vẫn sẽ bao dung."

"Trẫm biết, các ngươi muốn kiếm tiền, các ngươi muốn phát tiền thưởng gì đó cho người dưới, đây là chuyện tốt. Vân Sơ chỉ ra con đường rồi, các ngươi theo đó kiếm tiền, trẫm không phản đối."

"Chỉ cần các ngươi thấy việc mình làm có lợi cho Đại Đường, thì cứ đi làm, chỉ cần trong lòng các ngươi vô tư, các ngươi cũng có thể ngang ngược như tên Nhị Bách Ngũ đó."

"Vấn đề là các ngươi có dám làm như Vân Sơ không? Ai trong số các ngươi dám đi Tây Vực như y?"

Giọng Lý Trị không lớn, cũng không hề tỏ ra tức giận, nhưng đám Lý Kính Huyền mặt vàng như nghệ, chân run run, muốn cướp đường mà chạy.

Đuổi đám Lý Kính Huyền đi rồi, Lý Trị ngồi xuống uống ngụm nước mới nguôi phần nào cơn giận, nhìn con gấu lớn nằm im thin thít, chẳng có chút phản ứng gì, nó đúng là càng ngày càng lười rồi.

Lát sau Vũ Mị đầu gài chiếc sai kim phượng đi vào, Xuân ma ma theo sau, còn bê bát canh hoa quê hạt sen, đặt lên bàn:" Vân Sơ ở Tây Vực thả khâm phạm, về Trường An xua đuổi quan viên, bệ hạ cũng dung thứ sao?"

Hỏi như thế là nàng không che giấu chuyện vừa xảy ra trong tòa đại điện này đã tới tai mình.

" Chẳng lẽ hoàng hậu không nhìn ra y cố tình làm thế? Rõ ràng y làm vậy để giảm bớt công lao của mình, nếu như y không muốn thì trẫm cũng không cần cho y." Lý Trị cầm bát canh vẫn còn ấm lên, húp một ngụm:" Trường An sẽ thành tòa thành thiên đường, cũng sẽ là cái lồng vàng giam Vân Sơ."

Vũ Mị nghe vậy mỉm cười, hôm nay mượn chuyện Vân Sơ, nàng đưa ra thăm dò nho nhỏ, nhìn tựa hồ nàng vội vàng tới vì việc làm của Vân Sơ, kỳ thực cũng là muốn thăm dò hoàng đế cho phép nàng can thiệp chuyện trên triều tới mức nào.

Còn Vân Sơ, nàng biết xét tới công hiến của y với Đại Đường, Lý Trị sẽ không đi hạn chế tên si nhân Trường An này.

Trường An chẳng qua nam bắc có trăm dặm, đông tây chỉ vài chục dặm, đặt trên bản đồ chỉ là chấm nhỏ không đáng gì.

Xung quanh Trường An có mấy chục vạn binh mã trấn thủ, Vân Sơ dù có lòng dạ khác, một câu của hoàng đế, phái đi vài tên ngục lại là đủ lấy mạng y rồi.

Nếu Lý Trị đã nói vậy thì còn một việc Vũ Mị thấy không nên nói nữa, đó là thái phủ tự thiếu khanh Bùi Băng từ Khúc Giang về báo, giá cả hàng hóa đang biến đổi từng ngày, lên giá mạnh nhất là nhũ hương và một dược, gần như đắt ngang vàng. Cứ thế này có hiềm nghi vơ vét bách tính Đại Đường.

Người mua những thứ này đều là người Hồ.

Vũ Mị thấy triều định phải can thiệp vào chuyện treo biển giao dịch của Khúc Giang lý, vì thứ này sớm muộn cũng thành con quái vật khổng lồ.

Nhưng nàng biết mình không thể nói nữa, nếu không hậu quả là khiến trượng phu đa nghi sẽ cho rằng mình có ý đồ khác.

Nhưng bất kể thế nào, Vũ Mị thấy cần phải kiềm chế Vân Sơ ở mức độ nào đó.

Xuân ma ma đứng ở bên như tượng gỗ, nàng đang cố hóp bụng lại, gần đây ăn thịt quá nhiều, đai lưng chẳng giữ được nữa, muốn lòi ra rồi.

Lúc rời đi, Vũ Mị dừng chân hỏi Tả Xuân đi tiễn mình:" Bên cạnh Vân Sơ có người giám thị chứ?"

Tạ Xuân khom lưng đáp:" Có ạ."

"Ai thế?"

"Không thể nói ạ."

"Có mấy người?"

"Không thể nói ạ."

Vũ Mị gật gù:" Vậy là rất nhiều."

Sắc mặt Tả Xuân không hề thay đổi:" Không thể nói ạ."

"Con chó già ngươi miệng chặt đấy, mong rằng ngươi có thể giữ được tất cả bí mật của ngươi." Vũ Mị nhìn Tả Xuân một cái thật sâu rồi dẫn Xuân ma ma đi:

Từ Thái Cực Điện tới Lưỡng Nghi Điện chỉ là một đoạn đường ngắn, Vũ Mị không thích ngồi kiệu, chỉ cần có thể tự đi được, nàng sẽ không ngồi kiệu.

Trong hoàng cung không có cây cối che chắn, trông hết sức trơ trụi, trước kia có ít cây nhỏ, từ khi phát sinh sự kiện Bách điểu triều phụng, trừ trúc giữ lại cho gấu lớn ăn, những cây khác bị hoàng đế hạ lệnh chặt sạch rồi.

Có điều Đông cung cách đó một bức tường lại là ảnh sắc xuân ngập tràn, cỏ cây mướt mắt.

Bình Luận (0)
Comment