Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 901 - Q4 - Chương 144: Giao Lưu Đông Tây.

Q4 - Chương 144: Giao lưu Đông Tây. Q4 - Chương 144: Giao lưu Đông Tây.

Trong Đông cung có một tòa lầu các, tên là Thính Phong Các, được Lý Thừa Càn xây dựng, nghe nói hắn xây lầu cao đó là để nhìn trộm vào hoàng cung.

Vũ Mị không tin lời vớ vẩn đó, chẳng qua Lý Thừa Càn thất bại trong đấu tranh quyền lực, mọi việc hắn làm đều bị bôi nhọ thôi. Chứ hắn muốn biết tình hình trong cung thì có vô số cách tốt hơn, bí mật hơn, không cần xây dựng tòa lầu các bắt mắt như vậy.

Thành Trường An ít khi có gió, ở Đông cung nóng nực ẩm thấp có một tòa lầu các tám mặt đón gió chẳng phải là điều gì khó hiểu.

Bây giờ nhi tử nàng đã phong tỏa Thính Lâu Các xây một vườn hoa trên không.

Nghe nói bảy tám ngày nữa, toàn bộ hoa tươi trên đó sẽ nở rộ, biến tòa lầu các đó thành thế giới muôn màu.

Vũ Mị định hai ngày nữa đi xem sao.

Cái gì mà thái tử phi sẽ là người đầu tiên vào lầu các đó, Vũ Mị không để ý, một nữ tử mà thôi, không cần thái tử tốn công sức để làm chuyện lớn như vậy.

Đột nhiên Vũ Mị dừng bước, hỏi Xuân ma ma:" Vân Na về rồi, sao không tiến cung thỉnh an?"

Xuân ma ma chớp chớp mắt, không biết trả lời ra sao.

Vũ Mị thở dài:" Sao ngươi ngốc thế chứ ... May mà năm xưa ở chùa Cảm Nghiệp, ngươi không ngốc."

Về tới Lưỡng Nghi Điện, Xuân cô cô ngày trước nay là Xuân ma ma, đem lời hoàng hậu nới với đại cung nữ.

Đại cung nữ đợi Vũ Mị ngồi xuống mới nói:" Vân Na phật nữ bị Huyền Trang đại sư nhốt trong chùa Đại Từ Ân ăn chay niệm phật, chuẩn bị cho ngày mùng tám tháng năm, nên không vào cung thỉnh an được ạ."

Vũ Mị hừ một tiếng:" Tới chùa Đại Từ Ân dẫn Vân Na ra, bản cung muốn đưa nó tới Đông cung du ngoạn vườn hoa trên không."

Đại cung nữ giật mình:" Thái tử không thích đâu ạ."

"Đi đi." Vũ Mị không giải thích:" Đây là lần cuối cùng bản cung giúp nó."

Lý Hoằng gần đây rất bận, vì hoàng đế đem nhiệm vụ chiêu đãi sứ giả Đại Thực cho hắn, vì thế hắn cùng hai vị sứ giả đi khảo sát phong tục tập quán, thể chế chính trị của Đại Đường.

Mà hai vị sứ giả này lại cực kỳ hiếu học, mỗi ngày sáng sớm đi theo thái tử, quan sát Đại Đường tới tận khuya.

Không chỉ là quan sát kiểu cưỡi ngựa xem hoa đâu, bọn họ còn đi sâu tìm hiểu, bọn họ tới từng phường thị của Trường An, mỗi thứ họ thấy hứng thú sẽ bảo họa sư đi theo vẽ lại.

Mới đầu họ định dùng ba ngày tìm hiểu một lẻ tám phường thị, nhưng chỉ vẻn vẹn chợ Tây thôi cũng khiến Abdul Hashim quên lối về rồi.

Syed Hamid lại say mê phong tục tập quán của người Đường, nhất là khi ông ta nghe thấy một người Đường chào hỏi người Đường khác là ăn chưa? Thế thôi cũng là Syed Hamid nghẹn lời.

Khi đó đang ăn sáng, cùng với việc lời hỏi thăm đó không ngừng xuất hiện, chẳng biết học giả râu trắng đó nghĩ tới cái gì mà rơi nước mắt nắm tay Lý Hoằng:" Thật tốt quá, thật tốt quá."

Lý Hoằng đương nhiên không tin một chuyện đơn giản như vậy lại có thể khiến một vị học giả học vấn tinh thâm cảm xúc lớn như thế.

Không biết tất nhiên phải hỏi, Syed Hamid cũng không che giấu:" Trao tặng, giúp đỡ mới là thứ làm dân tộc bất diệt, quan tâm tới ăn mặc, quan tâm tới bệnh tật, đồng cảm với người khác ắt là thánh nhân."

"Ngươi ăn chưa? Nhìn tựa như là một câu hỏi thăm không đáng kể, nhưng nó thể hiện sợ hãi in sâu trong lòng về cái đói."

"Người hỏi câu này ắt là người lương thiện, gần với Allah nhất, chỉ cần ngươi bị đói, vậy tới đây, ta có gì, ngươi ăn đấy ... Đó là cái thiện lớn nhất."

Chuyện này Lý Hoằng không biết tiếp lời ra sao, hắn sinh ra trong hoàng tộc, cái đói với hắn rất xa vời.

Lý Hoằng lại cùng Abdul Hashim thảo luận về thể chế chính trị Đại Đường, ông ta rất hứng thú với chế độ quận huyện.

Ông ta cho rằng, một đế quốc tập quyền sẽ giữ được hòa bình lâu dài hơn đế quốc quyền lực phân tán.

Nước Đại Thực hiện đang thực hiện chế độ tổng đốc Abdul Hashim cho rằng, chế độ này tuy có thể khiến tổng đốc nhanh chóng dập tắt lực lượng kháng cự trong lãnh địa, nhưng nếu tổng đốc bị dị giáo đồ đầu độc, rất dễ xuất hiện phản loạn.

Cho nên Abdul Hashim hi vọng có thể tìm hiểu kỹ chế độ quận huyện xong, sẽ kết hợp với chế độ tổng đốc nghiên cứu ra chế độ mới.

Lý Hoằng cũng vô cùng say mê với đế quốc La Mã mà Abdul Hashim kể, cho dù Tây La Mã đã bị đám người rợ German làm diệt vong 200 năm rồi, hắn vẫn thấy tiếc nuối. Một đế quốc khổng lồ sánh ngang với Đại Hán khi đó, nay chỉ còn lại một đến quốc Bái Chiêm Đình - Byzantine sống thoi thóp.

" Đế quốc Bái Chiêm Đình - Byzantine, còn được gọi là Đông La Mã, đó là đế quốc hùng mạnh. Đó chỉ là cái nhìn của Abdul Hashim thôi, ông ta nghĩ Đại Thực mới nổi sẽ thay thế Bái Chiêm Đình, nhưng Bái Chiêm Đình cách họ khá xa, Đại Thực chưa vươn tới được."

Khi Lý Hoằng dẫn sứ giả tới huyện Vạn Niên tìm hiểu cách quan phủ Đại Đường vận hành, Vân Sơ đính chính lại chỗ không đúng trong lời của Abdul Hashim, nếu y nhớ không nhầm thì cái đế quốc này tồn tại những hơn nghìn năm, có thể nói là cái trường thọ nhất trong các hoàng triều trên thế giới.

Lý Hoằng cau mày:" Ta cứ nghĩ học giả như Abdul Hashim sẽ không nói dối."

Vân Sơ xua tay:" Người ta không hề nói dối, dưới góc độ chủ quan của Abdul Hashim mà nói, ông ta nói ra cái nhìn của mình thôi, một đế chế lâu đời bị thua đám người man rợ mất đi kinh đô và một nửa lãnh thổ, ông ta không đánh giá cao là bình thường."

"Tương tự, ngươi cũng có thể coi lời ta là nói dối, vì ta nói cũng là cái nhìn chủ quan của mình."

"Cho nên mỗi người phải bồi dưỡng ra chủ kiến riêng, đừng dễ dàng để lời của người khác thay thế ý nghĩ của mình."

"Vì nhiều lúc chúng ta dùng thái độ chân thành nhất, nói ra lời nói dối hoang đường nhất."

Lý Hoằng gật gù, đột nhiên đổi chủ đề:" Mai mẫu hậu ta dẫn Vân Na đi thăm quan hoa viên, sư phụ có đi không?"

Thằng nhãi, đây mới là thứ ngươi thực sự muốn nói chứ gì, Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Ta không đi, nếu có thể , ta cũng không muốn Vân Na đi."

Mặt Lý Hoằng co giật, lấy hết dũng khí gian nan nói:" Sư phụ, ta thực sự thích Vân Na mà."

Vân Sơ càng thêm nghiêm khắc:" Ngươi không cưới được Vân Na, đó cũng là sự thực, so với chúng ta, đứa bé này hơi ngốc, quan trọng nhất tuổi nó lớn hơn ngươi nhiều. Ngươi làm lỡ dở Vân Na vài năm, với đứa bé đó có thể là cả đời."

"Vân Na giống mẫu thân ngươi, rất cố chấp, ta thà để nó cưới một người bình thường, còn hơn ở bên ngươi."

(*) Bất kể gọi là Byzantine hay gọi là Đông La Mã thì cũng chỉ là sử gia sau này đặt ra cho dễ phân biệt thôi, người dân đế chế này vẫn tự nhận mình là đế chế La Mã.

Bình Luận (0)
Comment