Lý Hoằng biết nói chuyện này với sư phụ không dễ dàng, sư phụ với Vân Na không chỉ là huynh trưởng, còn không khác gì phụ thân, không dễ được sư phụ chấp nhận. Câu trả lời của sư phụ không ngoài dự liệu, Lý Hoằng xoa mặt thật mạnh:" Ta mặc kệ, ta là thái tử, là hoàng đế tương lai, người ta muốn là Vân Na. Ta không quan tâm sư phụ nghĩ gì, hay phụ hoàng, mẫu hậu ta nghĩ gì, ta muốn Vân Na."
Vân Sơ nhìn Lý Hoằng rơi vào một loại trạng thái điên cuồng, ngược lại y trở nên bình tĩnh nói:" Ngươi thích nó như thế, vì sao khi nó về Trường An, ngươi lại tránh không gặp. Con mẹ nó, đừng nói với ta là ngươi bận rộn công vụ."
"Dám nói lời ngang ngược trước mặt ta à? Lời này dám nói trước mặt phụ hoàng, mẫu hậu ngươi mới là hảo hán."
Nói rồi đứng dậy lấy thanh hoành đao trên tường, ném cho Lý Hoằng:" Ta cho ngươi một cái cớ xuống thang, cầm đao lên, đánh bại ta thì ngươi được cưới Vân Na."
Lý Hoằng cầm đao lên thong thả rút ra khỏi vỏ, ném vỏ đao, hai tay nắm đao, chân hơi tách ra, đao nắm trong tay, khí thế của hắn khác hẳn, trấn định tự tin:" Sư phụ, hai năm qua ta chưa một ngày nghỉ ngơi, mỗi khi gà gáy ta đã thức dậy luyện tập, đối chiến với kiếm khách, đao khách có tiếng Trường An. Người ta nói, võ nghệ của ta đã đi tới mức cao thâm."
Vân Sơ cười khẩy, cũng rút đao ra, một tay cầm đao, một tay cầm vỏ:" Có biết vì sao trước kia ngươi đỡ được của ta ba đao không?"
Lý Hoằng hai tay vận đao vào thế:" Tất nhiên là do ngày đêm khổ luyện."
Vân Sơ khe khẽ lắc đầu:" Không phải, khi đó ta sắp rời khỏi Trường An, để ngươi có thể đỡ được của ta ba chiêu vì muốn nâng cao sĩ khí cho ngươi, giúp ngươi tăng thêm tự tin đối diện với khó khăn khi ta không có bên cạnh."
"Về phần lời những kiếm khách, đao khách kia nói, chẳng qua vì thân phận của ngươi thôi. Nói thật, sở trường của ngươi là ở văn, không phải ở võ."
Lý Hoằng không hề lay chuyển:" Ta biết, những lời sư phụ nói cũng là một phần võ công. Mấy năm qua ý chí của ta được tôi luyện, đừng mong dùng mấy câu có thể khiến ta dao động."
Vân Sơ chĩa đao về phía hắn:" Ngươi chỉ là thằng nhóc con kiêu ngạo, sinh ra gia thế tốt một chút, nói tới ý chí tôi luyện gì còn sớm, nói tới ái tình càng buồn cười. Tới đi, cho ta xem cái đao pháp ngươi nghĩ đã tới mức tinh thâm."
A~~~
Lý Hoằng hét to, nhìn như tựa muốn tấn công, nhưng chân lại đá bay vỏ đao trên mặt đất, vỏ đao mang theo bụi đất ập vào mặt Vân Sơ.
Chỉ thấy Lý Hoằng hai chân đạp đất, như con báo theo sau làn bụi, chân bước tới bước thứ ba thì dẫm mạnh xuống đất, dốc sức chém một đao.
Chuyển xảy ra quá bất ngờ, đám thị vệ nghi hoặc, rõ ràng đang nói chuyện tử tế, đột nhiên lại chuyển sang xem giết? Hơn nữa một đao này chém ra, ngay cả thị vệ kinh nghiệm phong phú phải khen:" Hay!"
Đao chém ra một cái, Lý Hoằng lại biết là không hay, vì chẳng chém trúng cái gì cả, hắn liên tiếp tiến ba bước ngắn, ba bước này với độ dài của đao, cánh tay cùng độ xoay thân thể, phạm vi khống chế hơn một trượng. Vừa rồi sư phụ cách hắn có sáu thước, vậy mà tiếp tục hút, đồng thời phía trước tựa hồ chẳng còn ai.
Trước kia đối chiến, sư phụ thích tóm cổ hắn xách lên như con mèo nhỏ, Lý Hoằng không cần suy nghĩ đã quay một vòng lớn. Chẳng những không thu đao đã chém ra, còn mượn thế đao vòng chém ra phía sau.
Chỉ nghe cạch một cái, nhát đao mang theo uy thế đầy đủ mười phần, kết hợp cả khả năng phán đoán lẫn ứng biến thần tốc, Lý Hoằng cực kỳ tự tin, thậm chí cảm giác đây là nhát đao tốt nhất mình từng đánh ra, vậy mà bị chặn lại. Tiếp ngay đó một bàn tay như móc câu chộp đúng cổ hắn, sức mạnh truyền vào khủng khiếp tới mức Lý Hoằng còn nghĩ cổ mình sắp bị bẻ gãy thì người bị đẩy về phía trước. Dù hắn cố sức khống chế, thân thể vẫn không cách nào giữ được thăng bằng.
Uỵch!
Người Lý Hoằng ngã xuống như cái báo cát bị người ta ném đi, không hề có chút sức phản kháng nào.
Vì thoáng chốc bị chộp cổ đó, từ đầu, ngực bụng, đầu gối, cuối cùng là mông hắn trúng một đạp, loại bỏ hoàn toàn sức chiến đấu.
Lý Hoằng chỉ kịp quay đầu lại nhìn đối thủ thì thấy thứ đen xì ập vào mặt, lòng thầm tuyệt vọng nghĩ, xong rồi, e rằng gãi vài cái răng.
Bẹp!
Cái giày rơi xuống đất.
"Khá đấy, bị đòn nặng như vậy mà vũ khí không rời tay, đây là tiến bộ duy nhất của ngươi hai năm qua."
Giọng Vân Sơ từ trên đầu truyền xuống, nghe không giống lời khen.
Lý Hoằng rên rỉ đau đớn, nhìn thấy một chân sư phụ chỉ còn tất, hoành đao đã tra vào vỏ.
Lục phủ ngũ tạng hắn đau như bị người ta cho tay vào nguấy lộn lên, Lý Hoằng gian nan co một chân lại, vất vả co chân kia, người cuộn tròn giảm bớt cơn đau, miệng phát ra tiếng tru như chó sói.
A ~~~~
Rào!
Vân Sơ cầm ấm trả đổ nước vào miệng Lý Hoằng, tới khí ấm trà vơi quá nửa, hắn mới ngừng kêu.
Đám thị vệ thấy cảnh này không chịu nổi nữa, mấy lần xông lên bảo vệ chủ, đều bị Vân Sơ cho mỗi tên một bước văng ra sau.
Nếu không phải Vân Sơ nương tay thì tên nào tên nấy đã hộc máu dính vào tường không bò dậy nổi từ cú đá đầu tiên rồi.
Cơn đau vừa giảm bớt, Lý Hoằng cắn răng bò dậy, hắn không muốn nằm đó như một con sâu đáng thương, nhất là trước đó còn mạnh miệng như vậy. Nhìn đám thị vệ bị sư phụ đá không bò nổi nữa, chính hắn cũng khó tin:" Họ kém vậy sao?"
"Ngươi đem đội ngũ từng giúp ngươi đi lấy hành tím tới đây, kết quả sẽ khác nhiều đấy."
"Bọn họ quá xấu xí, trông chẳng uy vũ gì cả."
Vân Sơ hừ lạnh:" Đám người Thiên Ngưu vệ này bộ dạng khá đấy, nhưng vô dụng."
Lý Hoằng xoa bụng: "Nghi trượng thái tử cần chú ý."
"Có nhớ tên giáp sĩ như núi thịt luôn đi sau lưng phụ hoàng ngươi không?"
"Mỗi lần thấy hắn, ta cảm giác như con dã thú."
"Đúng vậy đấy." Vân Sơ nheo mắt lại suy nghĩ, vừa đi vào phòng vừa nói:" Ta không chắc có thể thắng hắn, chẳng biết kẻ đó luyện võ nghệ thế nào, nhưng tên đó rất nguy hiểm."
Lý Hoằng phủi y phục, làm cả phòng toàn bụi, hắn đá cho Vân Sơ ít bụi, giờ lên người hắn hết rồi, hắn rất thất vọng. Tất nhiên hắn không hoang tưởng mình thắng được Vân Sơ, nhưng nghĩ ít nhất phải làm sư phụ chật vật chống đỡ một hồi, rồi mới thua vì ít kinh nghiệm đối chiến. Không nhờ đúng một chiêu đã thua rồi, thậm chí chẳng chạm vào nổi vũ khí của sư phụ.
"Dũng sĩ từ đống người chết bò ra giỏi nhất là ứng biến, người lớn lên trong bầy dã thú thì sở trường là bản năng, người được danh sư rèn rũa ra thì ưu điểm ở chặt chẽ. Ba kẻ này khó mà nói ai cao minh hơn, phải xem tình huống đương thời." Vân Sơ ném cho Lý Hoằng cái khăn mặt:
Lý Hoằng không phải loại yếu tinh thần, hắn hồi phục khá nhanh:" Vậy ta nên tính là gì? Là do danh sư dạy bảo sao?"
"Không!" Vân Sơ thở dài:" Nếu ngươi từ năm tuổi, mỗi ngày ta theo dõi ngươi luyện võ, đặt ra yêu cầu cho ngươi, quan sát tình huống thân thể ngươi mà dạy võ thuật thích hợp. Vậy mười năm sau ngươi đạt tới trình độ Quách Đãi Phong."