Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 903 - Q4 - Chương 146: Ngươi Không Mạnh Vậy Đâu. (2)

Q4 - Chương 146: Ngươi không mạnh vậy đâu. (2) Q4 - Chương 146: Ngươi không mạnh vậy đâu. (2)

"Quách Đãi Phong?" Lý Hoằng giọng điệu coi thường, cũng không phục, làm sao mình có thể thua tên đó:" Là tên bị sư phụ đánh suốt chứ gì."

Vân Sơ nhìn vào mắt hắn:" Quách Đãi Phong trải qua vô số trận đánh, trong đó có hai lần huyết chiến, thương tích đầy mình vẫn đánh tan địch, sống sót trở về. Ngươi bằng vào cái gì mà coi thường hắn."

"Hắn bị sư phụ đánh rất thảm."

"Không phải đánh sinh tử, không cần dùng sát chiêu giữ mạng thôi. Quách Đãi Phong trong số các tướng Đại Đường thì hắn là kẻ xuất sắc rồi, nếu không phụ hoang ngươi không trọng dụng hắn. Người như Quách Đãi Phong, bình thường có thể thấy hắn dễ bắt nạt, khi ngươi thực sự muốn giết hắn, có khi người mất mạng là ngươi đấy."

Vân Sơ đưa ra đánh giá công bằng:" Còn ngươi, ta dạy ngươi võ thuật, là để rèn luyện gân cốt, củng cố ngũ tạng, ứng phó với bệnh tất thôi."

"Vừa rồi ta đánh ngươi như thế, nếu là người bình thường đã mất nửa cái mạng, cả tháng không bò dậy nổi rồi."

"À đúng." Lý Hoằng bấy giờ mới nhận ra, sờ khắp toàn thân:" Lúc nãy còn đau tới không cựa quậy nổi, vậy mà đau một hồi liền chẳng sao nữa."

Vân Sơ đi tới nắn bóp thân thể Lý Hoằng, tức thì lại khiến hắn đau chết đi sống lại, gật đầu hài lòng, tên này bề ngoài nhìn thanh tú, thực ra toàn thân cơ bắp:" Mục đích rèn luyện thân thể đạt được rồi, có điều ta vẫn muốn ngươi theo lão thần tiên luyện tập nổi tức."

"Nội tức à? Có trở nên lợi hại không?"

"Cái đó thì ta không biết, ta chỉ biết thứ đó giúp ông già gần trăm tuổi vẫn có thể trèo đèo lội suối, bước đi phăm phăm thôi. Nên đạo dưỡng sinh của ông ấy, có cơ hội học thì đừng bỏ qua. Nay ngươi đã mười bốn tuổi, học bản lĩnh củng cổ bản nguyên là tốt nhất."

Lý Hoằng trợn mắt:" Đệ tử chưa gần gũi nữ nhân sao phải củng cố bản nguyên?"

Vân Sơ không tin:" Chẳng lẽ hai năm qua, mẫu thân ngươi chưa an bài đại cung nữ dạy ngươi lễ giáo à?"

"An bài rồi, bị ta đuổi đi, mấy chuyện đó ta biết lâu rồi, cần gì một cung nữ già tới dạy ta? Ta là thái tử Đại Đường, cao quý vô song, không phải con ngựa đực để mà đưa tới con ngựa cái nào cũng cưỡi lên." Lý Hoằng cao ngạo nói:

Vân Sơ phải chớp mắt mấy lần, còn ngoáy tai nữa, thằng nhãi này không giống người Lý gia, vì cả Lý gia toàn thứ háo sắc, Lý Uyên sinh cho Lý Thế Dân rất nhiều đệ muội ít tuổi hơn con hắn, Lý Thế Dân thì cả thê tử của huynh đệ còn chẳng bỏ qua. Đến Lý Trị bây giờ, thích Vũ Mị là thích toàn bộ nữ nhân Vũ gia.

Sao tới Lý Hoằng lại đổi tính rồi?

À, cũng chẳng phải, giống cha hắn ở chỗ thích nữ nhân nhiều tuổi hơn .... Có điều Vân Sơ nghĩ tới dung mao Vân Na thì thấy hợp lý thôi, muội tử mình đẹp như thế, ai không thích.

Thằng nhãi Lương Anh không phải cứ nhìn trộm suốt à? Tiêu Ngọc Hoa không khác gì con chỏ nhỏ theo đuôi.

Vân Sơ không muốn quản chuyện này, thực ra muốn cũng chẳng quản nổi, đừng thấy Vân Na hơi chút là chạy đi tìm y, bảo sao nghe vậy, nhưng nếu thế cho rằng ở chuyện hôn nhân Vân Na sẽ thẹn thò nói "huynh trưởng cứ quyết", thì nằm mơ đi.

Nếu gặp phải người mình thích, Vân Na sẽ chẳng hỏi ý kiến huynh tẩu đâu, thêm vào thân phận cao, chuyện này ... Vân Sơ nghĩ cũng thấy bất lực.

Lý Hoằng thấy sư phụ cứ nhìn mình chằm chằm, mới đầu xấu hổ, sau cảm thấy không ổn, co giò chạy nhưng muộn rồi, Vân Sơ cho một đạp văng khỏi phòng.

Con bà nó, thằng nhãi này càng lớn càng thấy ngứa mắt.

Lúc rời hỏi huyện Vạn Niên, Lý Hoằng mặt mày vài chỗ thâm tín, vừa đau vừa sung sướng, hắn biết sư phụ chẳng đồng ý gả Vân Na cho mình, nhưng ít nhất hắn nói ra rồi. Chỉ cần nói ra là được.

Cho dù bây giờ mình không đánh được sư phụ, nhưng rồi sẽ có một ngày đánh được, giống như sư phụ trước kia không đánh được Lương Kiến Phương, sau chẳng phải đánh cho lão tặc đó kêu oai oái à?

Vườn hoa trên không là do sư phụ kể cho hắn, nói ở nơi xa xôi có một nơi tên là Ba Bỉ Luân - Babylon, quốc vương nơi đó vì thê tử nhớ quê mà làm vườn hoa trên không. Nghe nói sau khi vườn hoa làm xong, vương hậu vốn không muốn sinh con cho quốc vương, sinh liền sáu đứa con ...

Lý Hoằng thấy, chỉ cần mình nỗ lực, Vân Na cũng sẽ sinh con cho mình.

Hôm nay ăn đòn quá đáng giá rồi, chuyện khó mở miệng nhất đã nói, sư phụ phản ứng không mạnh hắn nghĩ.

Thong thả thôi ... Thong thả thôi ... Chỉ cần mình lớn thêm chút nữa là xứng với Vân Na rồi.

Nam hài mười tuổi với nữ hài mười sáu tuổi nhìn chênh lệch cực lớn, nhưng nam hài mười sáu tuổi và nữ hài hai mươi hai tuổi thì không thấy chênh nhiều nữa. Đợi mình 20 tuổi thì Vân Na mới 26, khi đó làm gì có gì khác biệt?

Còn nam nhân qua 30, giống phụ hoàng với mẫu hậu, phụ hoàng trông còn già hơn mẫu hậu.

Sau khi tiễn hai vị sứ giả Đại Thực về Tứ phương quán trong Hoàng Thành, Lý Hoằng liền tới tẩm cung của mẫu thân.

Lý Hiền cũng có mặt, đang cung kính đứng trước mặt mẫu thân nói gì đó. Lý Hoằng không hứng thú nghe, nhìn Xuân ma ma khoanh tay đứng canh ở cửa, đưa tay bẹo cằm:" Lại béo lên rồi."

Xuân ma ma ghét bỏ gạt tay lợn của thái tử ra:" Bây giờ người ta thích nữ nhân như nô tỳ."

"Đến tháng sáu Đông cung cần rất nhiều cung nữ, hoạn quan, ngươi tới làm đại cung nữ đi."

"Hoàng hậu nói nô tỳ là đứa ngu xuẩn, không thể làm đại cung nữ cho thái tử."

Lý Hoằng nhe răng cười:" Không sao, ta thích ngươi cơ, người khác không được."

"Con kiếm một đứa ngốc làm đại cung nữ để muốn làm gì thì làm phải không?"

Giọng Vũ Mị từ trong đại điện truyền ra, Xuân ma ma trừng mắt với Lý Hoằng, quỳ xuống.

Vũ Mị tới bên cạnh Lý Hoằng:" Người của ta mà cũng dám đào à? Nếu đào thì đào đứa giỏi ấy, sao lại đào đứa ngốc?"

Lý Hoằng mặt dày nói:" Con từ nhỏ được Xuân ma ma chiếu cố, có ma ma bên cạnh, con ngủ cũng yên ổn."

"Người khác thì không ngủ yên được à?"

"Trong ống tay áo của Xuân ma ma chỉ có đồ ăn, người khác có trời mới biết giấu gì trong ông tay áo."

Nói tới đó hắn tựa cười tựa không nhìn Lý Hiền, dù không cố tình nghe lén thì vẫn nghe thấy Lý Hiền nói gần đây Lộ vương phủ không yên bình.

Lý Hiền biến sắc, vội biện giải:" Thái tử, không phải thần oán trách, chỉ là muốn xin vài nhân thủ đắc lực từ mấu thân."

Lý Hoằng nói:" Chỉ cần lòng có chính khí, yêu ma quỷ quái không lẩn trốn được. Thường ngày nên đọc nhiều sách, chăm chỉ luyện võ, nuôi dưỡng chính khí sẽ không bị ma quỷ quấy nhiễu."

Lý Hiền vốn còn muốn tranh cãi, nhưng gặp ánh mắt dữ dội của Lý Hoằng, cúi đầu vâng dạ.

Nói ra Lý Hoằng sớm phong vương, rời khỏi hoàng cung, sống một mình ở Lộ vương phủ, luận tới xa hoa, cái Đông cung nát căn bản không so được.

Nhưng luận tới con người, dù Lý Hiền cũng thông minh hiếu học, trong mắt văn võ toàn triều chỉ có cái Đông cung toàn cỏ mà không phải Lộ vương phủ xa hoa.

Vũ Mị thấy trưởng tử nổi giận, bảo Lý Hiền:" Con người phải biết thỏa mãn, Lộ vương phủ mặt nào cũng hơn Đông cung, thế đã là vượt quy củ, ngươi yêu cầu nhiều hơn chỉ khiến phụ hoàng ngươi khó xử."

Lý Hiền khom người:" Nhi thần biết tội."

Vũ Mị phất ống tay áo:" Lui đi, ngoài ra vì sao phụ hoàng ngươi đã hạ lệnh trục xuất Vương Bột khỏi kinh thành, vậy mà kẻ đó vẫn ở trong biệt viện của ngươi ở trong kinh?"

Lý Hiền tranh luận:" Người đó thi văn cực tốt, hài nhi thương xót tài học của hắn, giữ lại vài ngày. Chuẩn bị cho hắn tham gia khoa khảo mùa thu."

Vũ Mị kinh ngạc nhìn Lý Hiền phản kháng lại mình, lập tức bật cười:" Nếu ngươi đã có lòng tin với người này như thế, vậy thì đi nói với phụ hoàng ngươi đi, xem ý phụ hoàng ngươi thế nào."

Lý Hiền tựa hồ rất có lòng tin, thi lễ với mẫu hậu, thái tử xong xoay người đi ngay, tư thế rất hiên ngang.

Bình Luận (0)
Comment