Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 904 - Q4 - Chương 147: Bóng Dáng Vân Sơ Trong Lý Hoằng.

Q4 - Chương 147: Bóng dáng Vân Sơ trong Lý Hoằng. Q4 - Chương 147: Bóng dáng Vân Sơ trong Lý Hoằng.

Lý Trị rất thích Lý Hiền, đôi khi tới mức muốn gì được nấy.

Người khác không biết, tưởng hoàng đế yêu thương đứa con này, Vũ Mị biết, Lý Trị cố ý làm thế cho nàng xem.

Đứa bé đó không phải do nàng sinh ra, yêu cầu nàng đối xử giống đứa con khác là quá đáng. Năm đó nàng phải giả vờ mang thai, sau đó nhận đứa con này đã là nể mặt hoàng đế lắm rồi. Nếu không phải khi đó Vũ Mị đang cùng Vương hoàng hậu đấu tranh tới gay gắt thì nàng đã chẳng đồng ý.

Những năm qua, hoàng đế luôn bao che Lý Hiền, nhất là khi Hàn Quốc phu nhân qua đời, chẳng biết hoàng đế xuất phát từ suy nghĩ gì, trông coi Lý Hiền càng chặt.

Có điều nói hoàng đế yêu thương Lý Hiền thì chưa chắc.

Nhi tử được hoàng đế thực sự thích là Lý Hoằng.

Vũ Mị chẳng bận tâm thái độ Lý Trị với Lý Hiền, vì nàng luôn cho rằng trưởng tử Lý Hoằng của nàng và Lý Hiền là hai giống loài khác nhau.

Thậm chí nàng cho rằng, hoàng đế càng tốt với Lý Hiền, đứa bé đó chết càng nhanh.

Chỉ là trưởng tử của nàng lại khác biệt, tuy sinh ra trong hoàng gia, nhưng lại là đứa nặng tình cảm, kiêu ngạo. Những đặc điểm này làm Vũ Mị mơ hồ thấy bóng dáng của Vân Sơ.

Có lúc thậm chí nàng sinh ra ý nghĩ, nếu Lý Hiền nảy sinh ý đồ với vị trí thái tử, có khi Lý Hoằng sẽ kéo Lý Hiền ra đánh một trận.

Nghĩ tới đó, Vũ Mị bảo Lý Hoằng:" Dù cường đại như sư tử, một khi bị rắn độc cắn cũng khó thoát chết."

Lý Hoằng thấy mẫu hậu nói một câu không đầu không cuối thì ngớ ra, nhưng hắn rất thông minh, thoáng cái đoán ra ý mẫu hậu.

Đuổi người khác đi rồi, Lý Hoằng ngồi xuống bên mẫu hậu, hỏi nhỏ:" Lý Hiền không phải do mẫu hậu sinh ra đúng không?"

Vũ Mị chưa bao giờ che giấu thái độ của nàng với Lý Hiền, nay nhi tử đã lớn, hỏi ra câu này cũng không phải là lạ:" Con là đứa thứ nhất, Lý Tư là đứa hai, Hiển Nhi là đứa thứ ba, Đán Nhi là đứa thứ tư, ngoài ra mẫu hậu không có đứa con nào khác.

Lý Hoằng đứng dậy:" Con hiểu rồi."

"Con hiểu cái gì?"

"Sau này ra tay với nó có thể dùng ba thành sức lực rồi."

"Con thấy ba thành là đủ à?" Vũ Mị nhíu mày, cái tính ngông nghênh này rõ ràng không phải di truyền từ nàng và hoàng đế:

Lý Hoằng cười ha hả:" Mẫu hậu chưa biết ba thành sức lực của con có uy lực thế nào."

Nói rồi sải bước rời Lưỡng Nghi Điện.

Vũ Mị nhìn nhi tử đi xa dần, quay sang Xuân ma ma:" Sau này ngươi bớt tiếp xúc với thái tử đi, nó đã biến thành ngốc giống ngươi rồi."

Xuân ma mã gãi đầu không dám nói, cẩn thận lấy di chén trà hoàng hậu đã dùng xong, nhanh chóng rời đại điện.

Khi Lý Hoằng tới Thái Cực Điện thì Lý Hiền đang ôm chân Lý Trị khóc nức nở, bất kỳ Lý Trị truy hỏi thế nào, Lý Hiền cũng không nói ra nguyên nhân mình khóc.

Mặc dù đang khóc, nhưng Lý Hiền vẫn lập tức nghe thấy tiếng bước chân của Lý Hoằng, hét lên sợ hãi, trốn sau lưng Lý Trị.

Cho nên khi Lý Hoằng cùng Tả Xuân đi vào thì Lý Trị tức giận nhìn hắn.

Lý Hoằng cung kính tới trước mặt phụ hoàng, vừa định nói thì cái đầu Lý Hiền từ sau lưng phụ hoàng thò ra, lén lút nhìn hắn.

Hắn cười với phụ hoàng trước, nói với Lý Hiền:" Ra đây, từ mai trở đi trước khi mặt trời mọc tới Đông cung, cùng ta luyện võ."

Lý Trị lạnh nhạt nói:" Vì sao?"

Lý Hoằng thở dài:" Thân là hoàng tử lại đi sợ tiếng gió lúc nửa đêm, còn nghĩ là ma quỷ. Phụ hoàng nói xem, không luyện võ sao được, để nó nhát gan như thế, con thấy không ổn."

Lý Trị thần sắc hòa hoãn hẳn, chợt thấy trán của Lý Hoằng có vể bầm tím thì hỏi:" Sao mà có?"

Đây là khác biệt giữa phụ hoàng và mẫu hậu hắn, vừa rồi mẫu hậu cũng nhìn thấy, nhưng không hỏi gì cả. Lý Hoằng biết chỉ cần mình khỏe mạnh, mẫu hậu không để ý tới chút thương tích như thế.

"Sư phụ vừa đi xa về, hôm nay muốn kiểm tra võ nghệ của con, kết quả không đúng với kỳ vọng của sư phụ, nên bị cho một bài học."

Lý Trị tức giận:" Sao Vân Sơ dám vô lễ với con?"

Lý Hoằng cười hì hì:" Nếu không như thế thì làm sao kiếm được pháp môn nội tức của lão thần tiên chứ ạ? Hài nhi nghĩ, phụ hoàng cả ngày vết vẻ lo việc ngước, không rảnh để giám định pháp môn này có hiệu quả không. Vài ngày tới con đi tìm lão thần tiên, cầu pháp môn nội tức xong, nếu là tốt sẽ hiến cho phụ hoàng, cha con chúng ta cùng tu luyện."

"Tuy nói hoàng gia nên tránh xa tu luyện đạo môn, nhưng sư phụ nói rất có lý, lão thần tiên trăm tuổi vẫn có thể leo núi vượt sông, ắt có pháp môn kỳ diệu."

"Phụ hoàng gần đây có dấu hiệu bệnh cũ tái phát, không thể không học."

Lý Trị không phải chưa từng nghĩ tới chuyện này, phiền muộn nói:" Trẫm hỏi lão thần tiên rồi, lão thần tiên nói ông trường thọ chẳng có pháp môn nào."

"Tiêu Diễn tu Phật, đem bản thân tu thành hòa thượng, chuyện mới trăm năm trước mà thôi, lão thần tiên nào dám để phụ hoàng tu đạo, tu thành đạo sĩ hoàng đế."

"Thế con không sợ tu đạo, biến bản thân thành đạo sĩ thái tử à?"

Lý Hoằng cười to:" Phụ hoàng quá lo rồi, Huyền Trang đại sư nói, toàn thân con nghìn cân xương cốt phàm tục, không có duyên với Phật. Lý Thuần Phong nói tim con chứa đầy chấp niệm, chẳng thể vũ hóa phi thăng."

"Nay hài nhi theo lão thần tiên học nội tức, chẳng qua cầu thân thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ thôi.

"Nếu con thấy có hiệu quả mới cả phụ hoàng, mẫu hậu tu hành, rồi Lý Tư, Lý Hiền, Lý Hiển, Lý Đán cùng tu luôn."

Lý Trị nghe vậy quay đầu nhìn Lý Hiền trốn sau lưng mình:" Vì huynh trưởng đốc thúc con luyện võ, con liền tới chỗ trẫm gào khóc à?"

Lý Hiền vội lắc đầu:" Hài nhi chẳng qua bị quỷ mị quấy nhiễu, muốn xin mẫu hậu ít người, bị mẫu hậu cự tuyệt."

Lý Trị càng không vui:" Thái tử sáu tuổi đã vào Đông cung, mà Đông cung lại hoang vắng, cỏ cây um tùm, ở đó thái tử vẫn ngày ngày diễn võ, học tập, tự cường không ngơi nghỉ, trẫm chưa bao giờ nghe thái tử nói tới ma quỷ. Phủ đệ của con nằm giữa nơi huyên náo, tòng nhân nhiều lắm rồi, vì sao lại còn có chuyện quái đản như thế?"

"Tả Xuân, tra Lộ vương phủ từ trên xuống dưới cho trẫm, có yêu ma quỷ quái gì cũng bắt hết ra."

Tả Xuân lập tức vâng lời.

Hoàng đế cho rằng đây là nhân họa chứ chẳng có yêu ma gì, Tả Xuân nhất định tìm ra được, giờ hắn chỉ mong là đừng có là họa vu cổ gì đó.

Lý Hoằng rõ ràng cũng nghĩ tới điểm này, nói:" Phụ hoàng, để Lý Hiền tự tra đi."

Lý Hiển lập tức cuống lên:" Phụ hoàng, phụ hoàng, hai nhi tra rồi, không tra ra gì cả."

Bình Luận (0)
Comment