Lý Hoằng đột nhiên đứng dậy, tóm cổ Lý Hiền từ sau lưng phụ hoàng, xách nó đi ra ngoài. Lý Hiền lớn tiếng kêu cứu nhưng Lý Trị khép mắt lại, không ngó ngàng gì tới, Lý Hiền đã mười hai tuổi, phải hiểu chuyện rồi, vậy mà cả ý tốt của thái tốt cũng chẳng nghe ra.
Tự mình tra so với Tả Xuân đi tra hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Tự mình tra, bất kể là muốn thanh trừng, hay là muốn giải quyết êm thấm đều được. Để Tả Xuân tra, bất kể có tra ra cái gì hay không, Tả Xuân đều phải cho hoàng đế một câu trả lời, như thế ông ta sẽ xới tung cả Lộ vương phủ lên, dù tra không ra yêu nhân thì cũng phải tra ra chuyện khác.
Lộ vương phủ đâu phải chỉ có Lý Hiền, còn có cả cơ cấu vương phủ nữa, phàm là tra, sẽ tra ra vấn đề.
Có điều Lý Hiền lại đồng ý để Tả Xuân đi tra, cũng phản ảnh, nó rất tin tưởng phụ thân, đây là điều hiếm có.
Nếu là nhà bình thường thì không cần nói rồi, nhưng Lý Trị không thích, hoàng tử phải có phong thái của hoàng tử, không được dựa dẫm vào ai, dù đó có là phụ thân.
Chốc lát sau Lý Hoằng dẫn Lý Hiền quay về, hai bọn họ không đi xa, cũng không nghe thấy tiếng khóc gào của Lý Hiền. Xem ra Lý Hoằng không hạ độc thủ với đệ đệ.
"Phụ hoàng, Lý Hiền đồng ý rồi, từ ngày mai sẽ tới Đông cung theo hài nhi luyện võ rèn luyện sức khỏe."
Lý Trị hỏi Lý Hiền:" Con đồng ý rồi à?"
Lý Hiền cúi gằm mặt:" Hài nhi đồng ý rồi, vừa xong thái tử đã nói rõ khác biệt giữa tự mình động thủ và người khác động thủ."
Lý Trị phất tay với Tả Xuân:" Chuyện này bỏ qua, để Lộ vương tự tra, tra ra cái gì thì bẩm báo. Các ngươi lui đi, trẫm mệt rồi."
Nhìn Lý Hoằng khoác tay Lý Hiền kéo khỏi Thái Cực Điện, Lý Trị thở dài.
Hắn chắc chắn, Lý Hiền theo Lý Hoằng luyện võ, nhất định sẽ luyện tập ra thành tích ... Không luyện ra không được, vì người đốc thúc là Lý Hoằng.
Nhưng Lý Hiền sẽ không đạt được tầm cao như Lý Hoằng.
Nói cách khác, từ thời khắc ấy, Lý Hiền chỉ xứng làm thần tử của Lý Hoằng, không có tư cách uy hiếp vị trí thái tử nữa.
"Tả Xuân ngươi thấy sao?"
Tuy hoàng đế hỏi không đầu không cuối song Tả Xuân hiểu được, khôn khéo trả lời:" Lộ vương từ nay bình an rồi."
Lý Trị tay dừng trên không chốc lát, cuối cùng sờ được tai gấu lớn, nghiến răng nhéo mạnh, lạnh nhạt nói:" Đúng thế, rơi vào tay thái tử dù sao tốt hơn rơi vào tay người khác, nói ra thì, bình an cũng không tệ."
Chỉ nửa canh giờ sau, chuyện tới tai Vũ Mị.
Đợi đại cung nữ bẩm báo xong rời đi, trên mặt Vũ Mị không che giấu nụ cười nữa, nói với Xuân ma ma đang đấm chân cho mình:" Lý gia rốt cuộc cũng xuất hiện một người không cần ta phải giúp mang tiếng ác rồi."
Xuân ma ma cười hì hì:" Thái tử tốt lắm, còn mới nô tỳ tới Đông cung làm Đại cung nữ cơ."
"Ngươi thấy ngươi làm được Đại cung nữ à? Ngươi có thể quản lý được cung nữ hoạn quan ở Đông cung sao?"
"Không được ạ, nô tỳ cứ sống ở bên hoàng hậu là tốt nhất."
Vũ Mị thở dài:" Người càng thông minh càng thích người ngốc, thái tử với Vân Na cũng là như thế ..."
Xuân ma ma lấy làm lạ:" Vân Na tiểu nương tử không ngốc, mùng tám tháng năm còn được bệ hạ và nương nương phong làm nữ vương Phật quốc cơ mà."
Vũ Mị chống tay trầm tư:" Kỳ ngộ của con người ta thật khó nói được, cứ nghĩ người thông minh mới sống tốt, nào ngờ một số kẻ ngốc còn sống tốt hơn."
"Không tranh không đoạt, vậy mà bất tri bát giác thành việc lớn."
"A Xuân, kỳ thực ngươi nên đi theo Vân Na, đó mới đúng là người có phúc. Hơn nữa phúc của người khác là ngẫu nhiên là nhất thời, cái phúc của Vân Na nhìn không thấy điểm cuối."
Xuân ma ma kiên quyết lắc đầu:" Không đi, nô tỳ đi rồi, không ai bóp chân cho hoàng hậu."
Vũ Mị bật cười, nàng còn thiếu người bóp chân sao ... Nghĩ kỹ thì, nàng thấy đúng là thiếu thật.
Hơn một vạn ba nghìn con tiến vào Đại Đường, dẫn tới một sự kiện thương nghiệp đó là giá lạc đà giảm mạnh.
Đám lạc đà này sau khi đi hơn một vạn dặm, sức chịu đựng của thân thể đã tới giới hạn, muốn chúng đi thêm một vạn dặm nữa trở về Hà Trung, Ba Tư, Đại Thực là không thực tế.
Cho nên những thương đội kia trừ bán ra lạc đà của mình, đồng thời cũng trao đổi, mua bán lượng lớn lạc đà.
Lạc đà không đi xa được thì đổi cho thương nhân đi đường ngắn, lạc đà bị tổn thương nghiêm trọng thì thương nhân Đại Thực bán như bán thịt.
Không còn cách nào khác, lạc đà tất nhiên là nổi danh với sức chịu đựng bền bỉ deo dai, nhưng đường xá quá xa xôi, quả gian khổ.
Thế nên tính riêng tổn thất lạc đà cũng là rất lớn.
Những thương phẩm xứ lạ tới Trường An cũng cực kỳ được người Đại Đường hoan nghênh, nhất là tô hợp hương, được nữ giới cực thích, thứ này có thể dùng xông áo, chăn đệm, nên giá tăng vọt.
Người Đại Thực còn mang tới một loại hương liệu tên là kê thiệt hương, phàm người nào bị hôi miệng, chỉ cần ngậm kê thiệt hương là nói cũng tỏa ra hương thơm.
Về phần trang sức vàng, đồ dùng vàng, bạc thì đã là hàng hóa truyền thống của người Đại Thực rồi, bán tốt không có gì bất ngờ.
Thế nhưng bán chạy nhất, nhanh nhất là chà là và hạt dẻ cười, cái trước thì ngang với ăn kẹo, cái sau thì thơm bùi, làm người ta mê mẩn.
Những thứ đó bán tốt đều ở trong dự liệu của Vân Sơ , y không ngờ rằng những cuộn da dê trống mà người Đại Thực mang tới cũng được người dân Trường An hưởng ứng như vậy.
Cuộn da dê là tách da dê làm ba lớp, bỏ mỡ, rồi dùng phương pháp bí mật chế tác, liền thành giấy da dê có thể viết chữ.
Người Đại Thực rất giỏi làm ăn, cuộn da dê của họ bán rất rẻ, nhưng mực để viết trên da dê lại bán rất đắt.
Vì mực thông thường căn bản không thể viết trên da dê, phải dùng mực đặc chế, bọn họ còn kiến nghị hoàng gia dùng mực vàng, đại thần dùng mực bạc, còn nhà bình thường dùng mực sắt.
Chẳng ai hiểu mấy thứ mực vàng bạc sắt đó sao làm ra được.
Vân Sơ cũng tò mò lắm, nên y mua về dùng thử, lúc viết thì không thấy gì cả, nhưng đợi khi mực khô đi, liền khác biệt ngay.
Đây rõ ràng không phải phản ứng a xít, mà là phản ứng kiềm, hẳn là dùng bột vàng bạc thêm vào nhựa cây, cùng một số thủ đoạn pha chế nữa.
Vân Sơ không nói ra, y đợi khi người Trường An dùng hết mực của người Đại Thực sẽ để lão bà mở cái xưởng mực nho nhỏ, kiếm tiền son phấn.
Không ngờ người đầu tiên trong phường Tấn Xương nhìn ra cơ hội kinh doanh, còn đến tìm Vân Sơ, nhờ ý mua ba nô lệ biết đọc biết viết từ người Đại Thực, đó là Đồng Bản.
Mười ngày sau tên đó in ra kinh sách mà người Đại Thực căn bản không thể thiếu, đem bán cho người Đại Thực.
Trang bìa bằng da dê màu xanh mà người Đại Thực thích, trông rất cổ điển, cuốc sách trang trí hoa lệ, mang tới cảm giác thần thánh không thể xâm phạm.
Hắn còn bắt chước người Đại Thực, chia kinh sách ra làm ba loại thượng trung hạ, bán cho người cao quý, người có tiền và người bình thường.
Chẳng biết người ta nghĩ gì, hai vị chính phó sứ Đại Thực nhìn thấy bản mẫu kinh sách mà Vân Sơ đem tới, kích động tới đầu tóc dựng cả lên.
Bọn họ ngay lập tức đặt mua 1000 bộ kinh sách thượng đẳng, cùng một vạn bộ kinh sách kém nhất.
Hai vị này đều là học giả, những món đồ tinh xảo của Đại Đường, duy chỉ có kinh văn này, là ngàn vàng khó kiếm.
Vì thế bọn họ còn chuyên môn bỏ mấy ngày để sửa chữa những lỗi trong kinh văn.