Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 907 - Q4 - Chương 150: Bí Mật Giấu Trong Thư Phòng.

Q4 - Chương 150: Bí mật giấu trong thư phòng. Q4 - Chương 150: Bí mật giấu trong thư phòng.

Trong Vân gia có một cái thư phòng, để ở chỗ xa nhất, hẻo lánh nhất ở hậu viện, là căn phòng biệt lập được che giấu khỏi ánh mắt người ngoài, nếu không cố ý tìm, sẽ khó tình cờ tới đây.

Từ khi Vân Na lấy trong thư phòng Vân Sơ ra quả tạc đạn suýt cho nổ chết Bùi Hành Kiệm, Vân Sơ cho làm thư phòng mới, chuyển hết đồ của mình ra đó, không cho ai tới gần, dù là đám Vân Cẩn cũng thế.

Vân Sơ không có nhà, Ngu Tu Dung hạ cấm lệnh, coi đây là cấm địa của Vân gia.

Hôm nay lão bà khóc dữ quá, Vân Sơ tuy không thấy làm sai cái gì, cơ mà quan trọng gì đâu, an ủi lão bà mới là cần thiết.

Vân Sơ lâu lắm rồi không vào thư phòng, khi khóa được Ngu tu Dung mở ra, bên trong toàn mùi mốc.

"Từ khi phu quân đi Tây Vực, thiếp thân theo yêu cầu của chàng, không cho ai tới gần, chỉ thi thoảng mở cửa sổ ra thông gió."

Thư phòng hai năm thiếu bóng người, tất cả đồ vật đều phủ một lớp bụi dày.

"Không cho mọi người tới gần, không phải sợ biết cái gì, mà là trong này ta làm vài cái cơ quan nguy hiểm."

Vân Sơ cúi người xuống, lật viên gạch thứ ba lên, cắt đi sợi tơ mỏng, lại từ trong đó lấy ra miếng sắt hình tròn, đưa Ngu Tu Dung:" Đây là địa lôi, chỉ cần có người dẫm chân lên là nó sẽ nổ, trong phòng chôn sáu quả, một quả nổ là những sợi dây khác nối liền sẽ làm năm quả khác nổ theo, phá tan căn phòng này."

Ngu Tu Dung nghe vậy tay run lên, nàng cũng không ngờ trong nhà có nơi nguy hiểm như thế, Vân Sơ nhận lấy địa lôi đặt lên bàn. Cắm nến mang theo lên đài trúc, trước tiên nhìn giá sách bị mạng nhện bám kín, kéo ra cuốn Tự Nghĩa dày, thế là giá sách trượt qua bên.

Vân Sơ cầm đèn đi vào gian ngầm, chỉ rương gỗ:" Trong đó chưa loại đạn thuốc nổ mạnh nhất, lôi hỏa đạn triều đình không bằng."

Ngu Tu Dung sợ tới sởn gai ốc, hạ thấp giọng thều thào:" Nói thế vụ án cầu Hàm Dương năm xưa do chàng làm."

Vân Sơ gật đầu cảm thán:" Ừ, năm xưa ta nghĩ, có thuốc nổ trong tay, hết thảy sẽ thuận lợi, cái gì cản đường chỉ cần bùm một cái là xong. Bây giờ nghĩ lại, khi đó ta lỗ mãng quá."

Đâu phải chỉ là lỗ mãng, Ngu Tu Dung nuốt nước bọt, nàng càng lúc càng thấy bệ hạ gọi trượng phu là Nhị Bách Ngũ đúng không thể đúng hơn dược nữa, dưới sự lãnh đạo của trượng phu, cả nhà mình đã gom đủ tội diệt cửu tộc rồi ...

Vân Sơ gõ gõ cái rương gỗ:" Trước kia thứ này rất quan trọng, có điều giờ lại thành thứ phổ thông rồi, nếu xét nhà Lý Tích, nhà Lý Nghĩa Phù, tâm cung hoàng hậu, có khi tìm ra nhiều hơn cả hàng tồn binh bộ, nên nhà ta có một chút không sao."

"Đợi khi nào rảnh, ta dẫn nàng đi học cách sử dụng, dù sao đã thế rồi, ai không biết dùng nó là thiệt."

Nói vậy làm Ngu Tu Dung bình tĩnh không ít, năm đó trượng phu mới mười mấy chưa tới hai mươi tuổi, có ít thủ đoạn quá khích là bình thường.

Huống hồ trượng phu còn trẻ, nếu bảo làm gì cũng quang minh chính đại mà đạt tới tầm cao như bây giờ là không thể nào.

"Cho nên mới nói, phu quân nàng kỳ thực không phải là người tốt, có điều gả gà theo gà, gả chó theo chó, giờ hồi hận cũng muộn rồi."

Ngu Tu Dung nghe trượng phu nói đùa mà lòng thắt lại, ôm chặt lấy y:" Thiếp thích làm bà tử của gian tặc."

Vân Sơ vỗ vỗ lưng nàng, sau đó ngồi xuống, lấy ra cái rương gỗ, dưới cả chỗ đặt thuốc nổ. Mở rương ra, Ngu Tu Dung phát hiện đều là bản viết tay của trượng phu.

Ngu Tu Dung mở một cái ra xem, toàn hình vẽ với ký tự kỳ quái, chữ viết trên đó nàng mơ hồ đoán được, nhưng nội dung nói gì thì nàng hoàn toàn không hiểu.

"Ta đem hết học vấn của mình ghi chép lại, dù không phải toàn bộ, cũng là tuyệt đại bộ phận rồi. Nếu các con có thể học được một môn trong đó, đủ hơn xa các bác sĩ của Đại Đường, nếu như học thấu triệt, nói không chừng có thể lưu danh muôn đời."

Ngu Tu Dung thấy trượng phu càng nói càng khó tin, muốn nhìn ra dấu vết nói dối trên mặt y, nhưng chỉ thấy sự nghiêm túc.

Vân Sơ vuốt gò má trắng bệch của nàng:" Nếu nàng rảnh tới chán rồi thử tìm hiểu số học vấn này xem, nàng cũng là nữ tử có học vấn, xem từ đầu, có thể nhập môn."

"Các con còn nhỏ, nàng trông nom thêm vài năm, khi chúng lớn rồi, ta sẽ dạy chúng học vấn thực sự."

Ngu Tu Dung vội vàng ôm hết bản chép tay vào lòng, như gà mẹ bảo vệ con:" Không thể để ở đây, nếu bị chuột gặm hư, thiếp thân sẽ tự sát. Giao cho thiếp, thiếp sẽ bảo quản tốt, không để người ngoài biết."

Vâ Sơ cẩn thận nhìn quanh một lượt:" Từ lúc ở Tây Vực, hoàng hậu đã bắt đầu phái người thăm dò ta, ta không biết vì sao lại thế, hoàng hậu muốn thăm dò điều gì, đây là chuyện khiến ta dè chừng nhất bây giờ."

"Có điều ta nghĩ, hoàng hậu đã nắm được một số việc về ta, đồng thời cảm thấy ta có thể uy hiếp được tới nàng."

"Cho nên thời gian tới, chúng ta sống bình an là đủ, đừng làm chuyện gì vượt giới hạn, xem xem có qua được hay không?"

Ngu Tu Dung thấy tim vọt lên cổ, đây không phải chuyện đùa đâu:" Nếu không qua được thì sao?"

"Vậy thì ta dẫn các con lên núi làm đại vương."

"Chàng, chàng ... nói gì?"

"Chẳng lẽ nàng nghĩ ta lại bó tay chịu trói à, làm gì có chuyện đó, dù có phải chọc thủng trời thì ta cũng không làm chuyện ngu xuẩn đó."

Chẳng biết vì sao Ngu Tu Dung liên tưởng tới đám lão tặc bị giam trong nhà lao huyện Vạn Niên, thân thể không kìm được run từng chập:" Phu quân, chúng ta phải làm sơn tặc thật à?"

Vân Sơ xoa xoa tay có vẻ rất trông đợi ngày đó:" Nàng yên tâm, dù phu quân nàng có làm sơn tặc cũng phải là tên sơn tặc lớn nhất."

"Thế còn Trường An thì sao?" Ngu Tu Dung nhìn thấy sự hưng phấn trong mắt trượng phu nhanh chóng tiêu tan:

Vân Sơ phủi bụi trên bàn, lúc sau mới nói:" Ta sẽ không hiến thân vì lý tưởng, càng không vì lý tưởng mà hại thê nhi."

Thư phòng khóa lại, Ngu Tu Dung bê rương gỗ nhỏ theo sau trượng phu, hai người không nói thêm điều gì. Về tới phòng ngủ, Vân Sơ tựa hồ có nhiều tâm sự, pha trà uống, Ngu Tu Dung vào gian trong, rất lâu sau đầm đìa mò hôi đi ra, cái rương gỗ không thấy nữa.

Đêm hôm đó, Vân Sơ đem bí mật của mình nói với Ngu Tu Dung, y ngủ rất ngon, Ngu Tu Dung trợn mắt nhìn trần nhà tới khi trời sáng.

Bình Luận (0)
Comment