Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 908 - Q4 - Chương 151: Lưu Nhân Quỹ Trong Bộ Dạng Vân Na.

Q4 - Chương 151: Lưu Nhân Quỹ trong bộ dạng Vân Na. Q4 - Chương 151: Lưu Nhân Quỹ trong bộ dạng Vân Na.

Sáng ngày hôm đó là một ngày đặc biệt, dưới sự kiên trì của Lý Hoằng, Vũ Mị đợi tới khi hoa sen nở mới lần đầu tiên bước vào vườn hoa trên không mà Lý Hoằng khổ công gây dựng.

Đi cùng còn có Phật nữ Vân Na.

Vũ Mị nhìn thấy trăm hoa đua nở, Vân Na nhìn thấy đống thứ vô dụng tốn tiền.

Đây là lần đầu tiên Lý Hoằng gặp lại Vân Na từ khi nàng từ Tây Vực về, và từ lúc nàng xuất hiện, ánh mắt hắn vừa từng rời khỏi Vân Na.

Lúc là ngày mùng hai tháng ba, hoa nghênh xuân ở tầng một nở rộ, đây vốn là hoa theo mùa, nở đẹp tới mấy cũng chẳng có gì lạ.

Thế nhưng hoa nghênh xuân ở tầng này lại khiến bước chân Vũ Mị dừng lại, vì tất cả thể loại hoa nghênh xuân, loại hoa mùa xuân chỉ nở hoa không mọc lá đều có ở nơi này.

Cửa là chỗ lạnh nhất, hoa nở ra màu đỏ, đi vào trong là khóm hoa nghênh xuân trắng, sau khi trắng đỏ luân chuyển, tiếp đó là cả biển hoa nghênh xuân màu vàng.

Trừ màu vàng tươi đẹp ra, không xen lẫn bất kỳ màu sắc nào khác.

Ánh mắt luôn sắc xảo của Vũ Mị cũng trở nên ôn nhu, nàng thấy bố trí này là nhi tử chuyên giành riêng cho nàng, vì đó là lịch trình cuộc đời của nàng. Đã từng có năm tháng đỏ rực, lại trải qua quãng thời gian thê thảm ảm đạm, cuối cùng hòa thành sắc vàng chói lọi ...

Lý Hoằng vẫn cứ nhìn Vân Na, tiểu nữ tử đã làm bạn với hắn suốt quá trình trưởng thành, nếu nói trước khi đi Tây Vực thì nàng là nụ đào chớm nở, thì giờ đây cánh hoa nở ra đã thấm đẫm sương. Khuôn mặt xinh đẹp trắng mịn mang đầy vẻ quyến rũ mê đắm lòng người. Khiến hắn không khỏi suy nghĩ, đây chính là tiểu nữ hài năm xưa từng cưỡi lên người hắn đấm đá thô bạo đó sao?

"Ngươi lại mượn của ta ba vạn quan tiền phải không?"

Giọng nói chẳng có chút mỹ cảm của Vân Na từ trong khóm hoa nở rộ truyền ra, Vũ Mị phì cười. Lý Hoằng thì mặt đỏ bừng, hắn vẫn nói:" Chẳng qua là thứ đồ vật thôi, sao so được với cảnh phồn hoa như gấm này?"

Vân Na lắc đầu:" Trên đường về Trường An, ta nhìn thấy ở Lũng Hữu rất nhiều người y phục rách nát ra đồng làm đất, nhìn thấy nữ tử y phục chẳng đủ che thân, nhìn thấy căn nhà đất thấp bé phải cúi đầu mới vào được, nhìn thấy thành trì rách nát, cùng với đám quan viên đương địa chỉ muốn nghĩ cách kiếm tiền từ bọn ta."

"Lý Hoằng, ngươi là thái tử, chuyện này ngươi mặc kệ à?"

Lý Hoằng ngớ ra, không ngờ Vân Na lại hỏi như vậy, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự tính, chỉ biết nói:" Thiên hạ quá lớn, nhất thời chẳng chiếu cố hết được."

Vũ Mị ở bên thấy nhi tử xưa nay khéo léo cường thế, đột nhiên không biết cả nói chuyện nữa, kéo tay Vân Na:" Nếu ngươi cứ nói những chuyện này với thái tử, thái tử sẽ không thích ngươi nữa đâu."

Vân Na nhìn hoàng hậu:" Ca ca tiểu nữ nói, chỉ cần hoàng đế làm tốt chuyện của hoàng đế, đại thần làm tốt chuyện của đại thần, bách tính làm tốt chuyện của bách tính. Như thế có thêm thời gian, Đại Đường nhất định xuất hiện thịnh thế, ai ai cũng có cơm để ăn, áo để mặc, đó mới là lúc chúng ta ngắm hoa."

Lý Hoằng kinh hãi nhìn Vân Na, giây phút này hắn cảm giác không phải mình đang nhìn thấy Vân Na, mà là nhìn thấy con quỷ đang ghét Lưu Nhân Quỹ.

Tại sao chứ? Lý Hoằng ủy khuất lắm ... Nước mắt đảo vòng quanh rồi ...

Khi Vân Na không ở nhà, hắn nhớ nhung đêm ngày, từ ngày Vân Na đi, hắn trồng cây hoa đầu tiên, tưởng tượng gương mặt hoan hỉ của Vân Na khi thấy từng bông hoa nở rộ.

Nhưng bây giờ Vân Na lại chất vấn hắn vì sao lãng phí như thế, khi Đại Đường còn rất nhiều người nghèo đói.

Lý Hoằng cúi đầu, chỉ nhìn mảnh đất dưới chân mình, còn chỗ khác, hắn không có dũng khí nhìn nữa.

Vũ Mị chỉ tủm tỉm cười nhìn nhi tử và Vân Na giao lưu với nhau, có thể khiến nhi tử kiêu ngạo của nàng hận không thể tìm hang chuột mà chui vào, chỉ có mình Vân Na thôi.

Không làm nhi tử phải xấu mặt thêm, nàng dẫn cung nhân lên tầng hai.

Bóng nàng vừa biến mất khỏi cầu thang liền nghe thấy tiếng gầm như hổ của nhi tử.

"Ta mỗi ngày đều nhớ nàng, lo cho an nguy của nàng, lo nàng ăn không đủ nơ, mặc không đủ ấm, lo nàng bị mã tặc cướp mất, lo nàng không tìm thấy mẫu thân mà thương tâm."

"Mỗi lần nhớ nàng, ta trồng một cây hoa, hi vọng nàng ở Tây Vực bị gió cát làm tâm lực kiệt quệ, trở về nhìn thấy số hoa này, sẽ cảm thấy an ủi, quên đi gió cát tàn khốc."

"Ta một lòng một dạ nhớ nàng, nàng lại chỉ trích ta tiêu tiền bừa bãi à?"

"Ba vạn quan của nàng được ta lấy đi giao cho một người biết làm việc tới Lung Hữu truân điền rồi, hắn đảm bảo trong vòng ba năm trả ta trăm vạn đảm lương. Nàng nhiều tiền thì ích gì, lúc thiên tai tới lấy ra ăn được hay lấy ra sưởi được."

"Cái Phật quốc nát của nàng nhất định nghèo đói thê thảm, không có lương thực thì đợi chết đói đi, nàng nghĩ oan ta, ..."

"Mỗi đồng tiền ta tiêu tốn ở đây đều là do ta trồng rau trong Đông có được. Ta đường đường là thái tử, mỗi ngày phải đi quan tâm tới thu nhập của hiệu rau ... Nói ra thật mất mặt."

"Vân Na, nàng chớ chạy, hôm nay ta không đánh nàng một trận không được ... Á á, nàng lấy gậy đánh ta ..."

Tiếng la hét thảm thiết của Lý Hoằng từ dưới lầu truyền tới, Vũ Mị vẫn thâm tình vuốt ve bông hoa nguyệt quý.

Xuân ma ma đi theo bên cạnh, nhìn rất yên tĩnh, đáng tiếc răng nàng nhe hết ra đã bại lộ tâm tình. Đại cung nữ lo lắng trùng trùng, nhưng thấy hoàng hậu say mê ngắm hoa, không dám lên tiếng.

"Chậu nguyệt quý này đẹp lắm, cắt đi, mang về cắm vào bình hoa."

Xuân ma ma vội vàng sai cung nhân lấy kéo cắt hoa, dưới lầu truyền tới tiếng bốp chát làm Đại cung nữ kinh hồn táng đởm, từ tiếng bồn hoa rơi vỡ có thể tưởng tượng cuộc chiến phía dưới kịch liệt thế nào.

"Hoàng hậu, thái tử ..." Đại cung nữ dè dặt nhắc:

Vũ Mị chẳng bận tâm:" Chọn bông đẹp vào, đang nở ấy, không cần nụ, sắp tàn rồi cũng không cần."

Nói rồi nàng cũng lấy kéo ra cẩn thận cắt hoa, nguyệt quý rất khó cắt, không cẩn thận sẽ bị gai đâm.

Bình Luận (0)
Comment