Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 909 - Q4 - Chương 152: Vân Na Chẳng Chịu Thua Kém Ai.

Q4 - Chương 152: Vân Na chẳng chịu thua kém ai. Q4 - Chương 152: Vân Na chẳng chịu thua kém ai.

"Oa ... Lý Hoằng, đồ khốn kiếp!"

Tiếng kêu đau đớn của Vân Na vang lên, xem ra bị thái tử điện hạ đánh đau rồi.

Khóe môi Vũ Mị hơi nhếch lên, nàng sao không biết võ công của nhi tử, dù Vân Na có giỏi đánh nhau tới mấy, rốt cuộc cũng là nữ tử, thua kém sức lực. Dù Vân Na so với nữ giới có thể tính là cao lớn, nhưng nhi tử nàng còn cao hơn, sao đánh lại được.

Chưa kể Lý Hoằng luyện võ đúng là bất kể ngày hè nóng nực hay mùa đông giá rét đều không bỏ. Vân Na luyện võ từ bé đấy, đáng tiếc bữa đực bữa cái ...

Thế nên dần dần tiếng kêu của Vân Na ngày một nhiều.

Vũ Mị xem hết nguyệt quý, tới mẫu đơn, hoa hạnh, hoa đào, thạch lựu rồi từ trên lầu đi xuống.

Lúc đó Lý Hoằng đang bẻ một tay Vân Na, còn Vân Na thì tóm tóc Lý Hoằng không buông ... Vũ Mị cứ như chẳng thấy gì, cứ thế dẫn đám nanh vuốt ung dung rời vườn hoa trên không.

Đại cung nữ thực sự không nhịn được nữa:" Hoàng hậu, Vân Na tiểu nương tử thực sự quá vô lễ rồi, như thế mất uy nghi hoàng gia ..."

Vũ Mị lạnh lùng nói:" Nếu là người khác tất nhiên là chặt đầu rồi."

Xuân ma ma quay sang Đại cung nữ trợn mắt:" Ta chẳng thấy gì cả, sao chỉ có ngươi là lắm chuyện."

Đại cung nữ không dám phản bác Vũ Mị, định mắng Xuân ma ma, nhắc nhở nàng phải giữ quy củ. Có điều Xuân ma ma chẳng ở lại nghe mắng, ôm bó ho lớn chạy theo hoàng hậu, để lại cái mông núng nính chĩa vào mặt Đại cung nữ lắc qua lắc lại.

Chuyện Vân Na và thái tử đánh nhau ở vườn hoa trên không nhanh chóng truyền tới tai Lý Trị. Hắn chẳng bận tâm ai đúng ai sai, chỉ lấy làm lạ nhi tử bỏ công sức tâm tư lấy lòng Vân Na, vì sao kết quả như thế.

Vị trí thái tử phi liên quan tới triều chính, về phần thái tử thích ai, với hoàng gia mà nói, kiếm một thái tử phi đặt vào vị trí cho tất cả mọi người nhìn, rồi kiếm một nữ nhân mình thích giữ lại mình nhìn là bình thường. Nên Lý Hoằng chẳng thể cưới Vân Na lại cứ dây dưa mãi, cũng là bình thường.

"Như thế hai người đánh nhau dữ lắm?" Lý Trị rảnh tới phát chán không chịu bỏ qua chuyện hay ho của nhi tử:

"Cả tầng một của vườn hoa trên không vốn đẹp như thế, bây giờ tan hoang không cách náo chấp nhận nổi ạ." Tả Xuân không thể miêu tả trực tiếp, dùng thứ trung gian minh họa:

"Hoàng hậu không mắng bọn chúng sao?"

"Không ạ, hoàng hậu hái rất nhiều hoa, chắc là muốn mang về cắm trang trí Lưỡng Nghi điện, chuyện khác không quan tâm."

"Bây giờ sao rồi, còn đánh nhau nữa không?"

"Hai người đều mệt rồi, đang ăn hoa quả thái tử thu thập được."

Lý Trị sờ đầu con gấu lớn, lạnh nhạt nói:" Phong tỏa tin tức, chuyện này truyền đi không tốt cho thái tử."

Hoàng đế không nhắc gì tới việc trừng phạt Vân Na, Tả Xuân hiểu ý không hề nhắc tới:" Nô tài đã căn dặn rồi ạ, sẽ không có kẻ mù mắt nào dám lắm mồm."

Quay trở lại vườn hoa trên không, lúc này im phăng phắc, Vân Na búi tóc xộc xệch cả, nàng tháo tung ra, tùy tiện kiếm dải lụa buộc lại sau đầu nhổ hạt long nhãn ra, còn kêu ca:" Quả ngon như thế mà sao hạt lại to, thịt chỉ có lớp mỏng dính."

Lý Hoằng trán sưng một cục, xem chừng chưa hết tác, cắn một phát vào quả lê làm nước bắn ra, đưa quả lê cắn dở cho Vân Na:" Quả này ngon này."

Vân Na nhận lấy ăn chả ngần ngại:" Ngươi ăn chuối tiêu chưa?"

"Chuối tiêu là cái gì?"

"Ca ca ta gặp được một loại quả trong hẻm núi lớn ở Tây Vực, dài, màu vàng, bóc vỏ ra ăn được. Thịt quả bên trong vừa thơm vừa mềm, ngon lắm. Ca ca ta nói, loại quả này phương nam mới có, không hiểu sao lại xuất hiện ở Tây ực."

Lý Hoằng nói chắc nịch:" Chỉ cần có, ta sẽ tìm được cho nàng. Nói đi, vì sao vừa gặp lại đã tức giận như thế?"

Vân Na ăn xong dùng khăn tay lau miệng và mũi, thấy mũi dính máu, thế là lại nổi giận đấm thẳng vào đầu Lý Hoằng:" Đều tại ngươi sai."

Cú đấm này trúng ngay cục u trên đầu Lý Hoằng, làm hắn đau tới nhảy dựng lên, đang định trả đòn thì thấy mũi Vân Na lại chảy máu, xé khăn tay nhét vào lỗ mũi nàng:" Ta chỉ muốn biết ta sai ở chỗ nào, người vô lý như mẫu hậu ta khi giết người cũng nói với tử tù là hắn sai ở đâu. Nói đi."

Vân Na ngửa đầu lên, cẩn thận nhét giẻ vào sâu hơn:" Ta cứ nghĩ ngươi sẽ đợi ta ở cầu Hàm Dương."

Lý do này tức thì làm Lý Hoằng không hùng hổ nổi nữa:" Nàng chưa về, ta thường tới cầu Hàm Dương đợi, nhưng tới ngày nàng về, ta chợt không biết gặp nàng rồi sẽ nói gì."

Vân Na thấy khó hiểu:" Thì hoan nghênh ta trở về, khen ta xinh đẹp, lấy món ngon cho ta ăn, ngươi có nhiều việc để làm lắm."

Lý Hoằng ngẩng đầu lên, lấy hết dũng khí nói:" Phụ hoàng mẫu hậu đã sắp đặt hôn sự cho ta, muốn ta cưới Bùi thị nữ Bùi Uyển Ánh làm thái tử phi."

"Ngươi cưới cô ta với ngươi không tới cầu Hàm Dương đón ta có liên quan gì ..." Vân Na chợt hiểu ra:" À, Bùi Uyển Oánh không cho ngươi đi chú gì."

Lý Hoằng thấy mình phải nói rõ ràng rồi, nếu không mang tiếng oan:" Nàng không hiểu sao, chẳng lẽ nàng không biết ta thích nàng."

Vân Na hùng hồn nói:" Ta cũng thích ngươi."

Lý Hoằng hết chịu nổi, rống lên:" Vậy vì sao ta nói ta sắp cưới nữ nhân khác, nàng lại chẳng thương tâm."

Vân Na gãi gãi tóc mai:" Ta thích ngươi đâu phải vì Bùi Uyển Oánh, càng không phải vì phụ hoàng, mẫu hậu ngươi. Chẳng lẽ ngươi vì ca ca, tẩu tẩu ta nên mới thích ta?"

Lý Hoằng lắc đầu ngay:" Tất nhiên không phải."

"Thế là xong rồi, thích một người là chuyện của hai người, không liên quan tới người thứ ba."

"Thật là không liên quan sao?"

Vân Na đứng dậy ưỡn đồi ngực no tròn lên, nói:" Ta không thể gả cho ngươi, gả cho ngươi phải ở trong hoàng cung làm chim trong lồng, ta còn nhiều con dân phải chiếu cố, bọn họ nghèo lắm, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc."

"Ta muốn họ được ăn no, được mặc ấm, có cừu đã chăn thả, có trâu uống sữa, có ngựa để cưỡi."

"Tới lúc đó ta sẽ tới tìm ngươi, đuổi thái tử phi của ngươi đi, để ta làm."

Bình Luận (0)
Comment