Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 911 - Q4 - Chương 154: Mùa Xuân Chẳng Có Phiền Não.

Q4 - Chương 154: Mùa xuân chẳng có phiền não. Q4 - Chương 154: Mùa xuân chẳng có phiền não.

Trường An vào tháng ba, đất đai đã ấm dần lên, mùa xuân của Trường An chính thức được tính vào lúc liễu nảy chồi xanh.

Gài một cành liễu lên ngực người đi xa, với người Trường An mà nói, đó là dấu hiệu mùa xuân thực sự tới.

Chim én lúc nào cũng bay về đúng thời gian, chúng bắt đầu làm tổ dưới mái hiên Vân gia, cái tổ năm ngoài đã sập sệ rồi, không còn chắc chắn nữa.

Vân Sơ đứng dưới mái hiên nhìn hai con chim én bận rộn, y nhận ra chúng, trong đó có một con én cái đuôi có nhúm lông trắng, nó là kẻ thứ ba.

Y không định phá hỏng hạnh phúc của nhà người ta, đến khi hai con chim én ở trong căn nhà mới xây thò đầu ra hướng về phía y mà hót, Vân Sơ còn chắp tay với phu phụ người ta, coi như chúc mừng.

Trường Tôn Xung vón đang yên lành ở Đông cung, đột nhiên xin từ chức, tới Lĩnh Nam làm quan.

Lý Hoằng khuyên can mãi, nhưng ý Trường Tôn Xung đã quyết, hắn còn chủ động tới lại bộ. Lại bộ đồng ý, cho hắn làm tư mã Ái Châu.

Khi Trường Tôn Xung đi, chỉ có ba cỗ xe ngựa, ba con ngựa, xe ngựa chở những nữ quyến cuối cùng của Trường Tôn thị, ngựa chở những nam đinh cuối cùng của Trường Tôn thị.

"Toàn Trường An này ta chỉ nợ ngươi thôi." Trường Tôn Xung tuy râu tóc đã bạc, nhưng tinh thần không tệ:

Vân Sơ sửa lại:" Ngươi nợ thái tử mới đúng."

Trường Tôn Xung lắc đầu:" Mấy chục năm tích lũy của Trường Tôn thị đều cho hắn rồi, ta chẳng nợ hắn cái gì cả."

Vân Sơ bẻ một cành liễu trên Bá Kiều, nói nhỏ:" Từ nay trời cao biển rộng, ta chỉ mong Trường Tôn thị từ nay có thể lặn sâu dưới đáy nước."

"Ta giữ lại được cái mạng này, tất nhiên sẽ quý trọng."

Trường Tôn Xung uống hết rượu Vân Sơ đưa cho, trả lại chén, cưỡi ngựa dẫn cả nhà rời đi.

Hai ngày sau, Vân Sơ nghe nói, cả nhà mười bốn người của Trường Tôn Xung tới Thiên Trụ Sơn thuộc huyện Sơn Dương thì gặp phải đạo phỉ, biến mất không rõ tung tích.

Bỏ đi những chuyện phiền lòng không nói, Trường An vẫn mỹ lệ.

Bất kể là từ truyền thuyết, từ lịch sử hay từ ngay trước mắt, Trường An đều đẹp hớp hồn người.

Trời xanh, mưa nhỏ, cổ thành, nông dân, trâu cày, cỏ xanh, chim én, thứ nào cũng khiến lòng người thấy ấm áp.

Thế nên mới nói, chỉ cần mùa xuân tới giới trên đời không còn chuyện phiền não gì nữa. Cả nhà Trường Tôn Xung chọn mùa xuân để mai danh ấn tính, đối với nhà họ mà nói là dấu hiệu tốt.

Trường Tôn Xung không tầm thường, khi ở Đông cung, hắn học được bản lĩnh dựa vào đôi tay mình kiếm ăn, thân phận nông dân tuy ngưỡng dưới thấp, nhưng ngưỡng trên cao.

Mai danh ẩn tính hai đời, đến đời thứ ba, ba đời nông dân, vậy là lương gia tử có gốc gác rồi, tới khi đó muốn làm gì chẳng được.

Tất nhiên cái họ Trường Tôn trước kia bọn họ kiêu ngạo quá nửa sẽ không dùng nữa, bọn họ khả năng sẽ dùng họ Tôn.

Cũng vào mùa xuân đó, Trường Tôn Xung có trưởng tôn, hắn đặt tên là Tôn Bình.

Một cái tên bình thường, chẳng có gì đáng chú ý.

Mưa xuân rơi trên đầu Trường Tôn Xung cũng rơi trên người Vân Sơ, lúc này trong tầm mắt của Vân Sơ chỉ có vài cây hạnh, hoa hạnh nở rộ, trắng muốt, nhìn xa xa như bức tranh vẽ bằng bột màu.

Vân Cẩm mặc máy nhỏ màu hồng phấn, đầu gài bông hoa hạnh, bị ca ca Vân Cẩn đuổi chạy trốn.

Trên trời diều nhiều không kể hết, một số mắc vào nhau cùng rơi xuống.

Ngu Tu Dung nằm trên ghế trúc, che khăn tay lên mặt, không biết là chợp mắt, hay cố ý khoe thân hình của mình.

Áo xuân mỏng manh bị gió thổi dán vào người, những đường nét gợi cảm nhất của nữ tử đều khoe hết ra ngoài, nhất là phần hông của nàng càng đẹp kinh người.

Nhưng nói thật, nam nhân không nhìn ra vẻ đẹp của thê tử.

Có lẽ là nhìn suốt ngày quen rồi, lão bà xinh đẹp có thể khiến người khác nhìn mà máu sôi sục, trong mắt trượng phu hết sức bình thường.

Chỉ khi nào quay lại góc độ người lạ, mới lần nữa phát hiện ra vẻ đẹp ấy.

Nơi này là bên trong màn che của Vân gia, trong vòng tròn này, Vân Na mới là đẹp nhất, so với phụ nhân như Ngu Tu Dung, Thôi Dao, vẻ đẹp của Vân Na chắc chắn là loại vẻ đẹp nóng bỏng nhất.

Chẳng biết từ khi nào Vân Na thích mặc váy đỏ, loại y phục này mặc trên người nữ tử khác rất tục, nhưng mặc trên người Vân Na khiến người ta thấy một ngọn lửa.

Vì hôm nay đi chơi xuân, Lý Tư đem hết trang sức đẹp nhất của mình đeo lên, dưới ánh nắng, cả người nó long lanh lấp lánh làm không ai dám nhìn thẳng, trông nó giống cái đài triển lãm, hơn là một thiếu nữ thanh xuân.

Thôi Dao là nữ nhân vô cùng lớn gan, nàng biến cái đầu mình thành bồn hoa, trên đó cắm đấy hoa hạnh. Sở dĩ phải miêu tả đầu nàng vì y phục của nàng quá táo bạo, non nửa bầu mực no tròn khoe ra giữa ban ngày ban mặt.

Vân Sơ là nam nhân duy nhất được thưởng thức cả ba loại vẻ đẹp này, còn Lý Hoằng là người ngoài, chỉ có thể đứng ngoài màn, thi thoảng lén lút nhìn qua khe hở, luôn bị Thôi ma ma đẩy đầu ra.

Long Thủ Nguyên dưới Chung Nam Sơn chính là nơi đi đạp thanh tốt nhất. Chẳng qua là Trường An quá nhiều người giàu có, khiến vùng thảo nguyên này bị người ta dùng màn quây chia cắt tan nát.

Có thể tới Long Thủ Nguyên đạp thanh thì không ai nghèo cả, nhiều tiểu hộ thời điểm này trang điểm cho khuê nữ mình thật xinh đẹp, tới đây dạo chơi, hi vọng có thể gặp được lang quân như ý có tiền có thế.

Năm xưa chính Ngu Tu Dung làm thế, cho nên bây giờ nàng thành Lam Điền hầu phu nhân.

Chuyện này từ lâu đã thành truyền kỳ ở Long Thủ Nguyên, được người ta truyền bá bừa bãi ở Trường An, nên mỗi năm Long Thủ Nguyên có thể nói là mỹ nữ như mây.

Trước kia các mỹ nữ thích tới Bá Kiều, thích đứng dưới cành liễu đu đưa, thu hút tài tử tới đó ngâm thơ làm phú, giờ biến thành Long Thủ Nguyên.

Nơi có nhiều hoa tươi tất nhiên ong bướm cũng nhiều, du xuân chính là thời gian nam nữ Đại Đường không bị lễ giáo ước thúc, xem mắt nhau. Cho nên trong nữ giới tích cực nhất là các công chúa, quận chúa già của Đại Đường, các nàng tổ chức thi hội, vãn hội, vũ hội để thu hút tuấn nam tới.

Địa bàn của hoàng gia bên trái bờ sông, nơi đó thi thoảng truyền tới tiếng cười phóng túng của cả nam lẫn nữ, tiếng nhạc sôi động của mùa hồ toàn, còn có tiếng đọc thi văn đột ngột cao vút lên.

Bên phải sông thì khá quy củ, vì nam tử, nữ tử xuất hiện bên này là người thực sự tìm phối ngẫu.

Cho dù thời gian cho nữ tử thể hiện mình chỉ tựa bóng câu qua cửa sổ, nam tử nhìn những nữ tử đó chẳng thể thấy toàn bộ dung mạo, vẻn vẹn chỉ một liếc thoáng qua.

Dù là thế đôi nam nữ vốn chẳng thể thấy nhau cũng vô cùng thỏa mãn rồi.

Bình Luận (0)
Comment