Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 912 - Q4 - Chương 155: Phiền Não Mùa Xuân.

Q4 - Chương 155: Phiền não mùa xuân. Q4 - Chương 155: Phiền não mùa xuân.

Tân giám sinh quốc tử giám Lương Anh ngày hôm nay cũng dẫn muội tử tới Long Thủ Nguyên.

Nam đinh Lương gia tới thế hệ hắn không nhiều, nữ tử thì lại chẳng ít. Do gen của Lương Kiến Phương ảnh hưởng quá mạnh, nam tử nhà họ rất có khí khái nam tử, nữ tử cũng đầy ... khí khái nam tử.

Ca ca nhà người ta dẫn muội tử đi chơi thì luôn phải đề phòng bị đám phóng đãng lừa mất, Lương Anh thì chỉ hi vọng có kẻ nào đó tới lừa muội tử nhà mình.

Bởi thế thường võ tướng gả khuê nữ cho nhau, ngươi hại nhi tử ta, được thế thì ta cũng không tha cho nhi tử ngươi. Lương Anh mang chí chấn hưng gia tộc, hắn thấy phải chấm dứt truyền thông này, không gả muội tử cho võ tướng nữa.

Đáng tiếc, bà mai ăn mặc kỳ dị chạy khắp thế giới, nhưng không ai vào màn nhà họ.

Về sau Lý Hoằng không muốn mang tiếng thái tử rình rập nhà người ta, nên vờ vịt đi quanh ngắm cảnh dạo chơi, đột nhiên phát hiện Lương Anh như kiến bò chảo nóng đi qua đi lại, tới gần hỏi:" Ngươi làm sao thế?"

Lương Anh vội thi lễ:" Lão tổ bảo thần mang muội tử tới."

Lý Hoằng nhất thời tò mò vén mang Lương gia nhìn vào, lập tức thu hồi ánh mắt:" Muội tử nhà ngươi chơi mã cầu không tệ."

Vừa mới dứt lời thì Lương Anh nói toáng lên:" Thật ạ, thái tử cũng thấy muội tử nhà thần không tệ sao?"

Tiếng hét này của hắn cực lớn, gần như làm bà mai khu vực đó dựng lỗ tai lên.

Lý Hoằng lúc này sao có thể nói lời không hay về khuê nữ nhà người ta, đành trái lòng mà gật đầu:" Không tệ."

Lương Anh lợi dụng xong thái tử cũng biết điều đẩy Lý Hoằng vào trong màn Vân thị, sau đó quay đi cười toe toét nghênh đón đám bà mai tràn tới như thủy triều. Còn màn che nhà hắn được đám gia tướng Lương gia vây chặt, muốn nhìn một cái cũng không được.

Ngu Tu Dung thấy Lý Hoằng loạng choạng xông vào, ngồi dậy:" Ngươi tới đây làm gì?"

Vân Na cười hì hì:" Màn che nhà Bùi Uyển Oánh cách nhà ta không xa, đang đợi thái tử tới đấy."

Lý Hoằng vội vàng nói:" Ta không đi, ta luôn ở ngoài màn đợi nàng ra mà."

Nghe câu trả lời không có tí hàm lượng trí tuệ nào của Lý Hoằng, Thôi Dao bĩu môi bế nhi tử của mình tới chỗ khác tập đi, người thế gia bọn họ năm xưa xem thường cả Lý Thế Dân thì Lý Hoằng chẳng là cái thá gì. Thôi ma ma vất vả đẩy Lý Hoằng ra ngoài.

Lát sau khi lão bà của Ôn Nhu cũng mang hai đứa bé nhà mình tới Vân gia, thế là Vân Sơ cũng bị đuổi đi luôn. Hôm nay những phụ nhân đó là to nhất, các nàng sẽ uống rượu, đánh bài, khiêu vũ, nam đinh cao quá hông các nàng đều phải thanh trừ.

Vân Cẩn ngáo ngơ thế nào cũng bị lão bà của Địch Nhân Kiệt ném ra ngoài, Vân Sơ đón lấy nhi tử, thấy Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt cũng chung phận bế con thì đến tụ tập. Bọn trẻ con ba nhà hay gặp nhau nên chẳng xa lạ gì, tức thì túm tụm một chỗ hò reo.

Ôn Nhu rất muốn đạp cho Lý Hoằng đang nhìn trộm trong màn, nhưng vì người ta nhìn Vân Na chứ không phải là lão bà mình, thêm vào người ta là thái tử, nên đành nhịn.

Địch Nhân Kiệt không lạ gì hành vi của Lý Hoằng, bình thường thì chững chạc phát sợ, mỗi lần tới Vân gia liền thành bộ dạng này.

Ôn Nhu nói nhỏ với Vân Sơ:" Nhìn bộ dạng này, không khéo về sau thành hôn quân."

Địch Nhân Kiệt cũng than:" Ít nhất không nên biểu hiện ngu xuẩn như thế."

Vân Sơ cũng thấy nên nhắc nhở Lý Hoằng một chút:" Hôm nay là ngày ngươi và Bùi thị nữ gặp nhau, lề mề ở đây làm gì?"

Lý Hoằng quay đầu lại:" Ta xem rồi, là một nữ tử, rất hài lòng."

Ngôn từ của hắn làm Vân Sơ cau mày:" Chỉ lần là nữ là được à?"

Lý Hoằng lắc đầu:" Đương nhiên không, ít nhất phải còn sống nữa chứ."

Lời nói của Lý Hoằng nghe có vẻ thú vị, nhưng ba người Vân Sơ không ai cười hết, cũng chẳng thấy thú vị gì.

Đúng lúc này một nữ tử tuổi chừng mười bốn mười lăm, người đeo ngọc bội kêu leng keng, dung mạo xinh đẹp, thần thái thanh tao nhàn nhã. Nàng tự nhiên tới chỗ ba người Vân Sơ, thi lễ:" Bùi thị nữ bái kiến ba vị trưởng bối."

Ba người khách khí đáp lễ.

Ở bên kia Lý Hoằng đã quay đầu đi, tiếp tục nhìn trộm, chẳng hề để ý hình tượng bản thân lúc này thô bỉ ra sao. Bùi Uyển Oánh đi tới bên cạnh Lý Hoằng nhỏ nhẹ hỏi:" Thái tử đang nhìn gì thế?"

Lý Hoằng quay lại bất ngờ hỏi:" Có biết ta ghét nhất ngươi ở chỗ nào không?"

Bùi Uyển Oánh mặt không đổi sắc:" Là gì thế, thiếp thân sẽ sửa."

Lý Hoằng chẳng chút nể mặt Bùi Uyển Oánh:" Ta ghét nhất cái bộ dạng đại gia khuê tú thản nhiên của ngươi."

Ba người Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt mặt biến sắc đều nhìn Bùi Uyển Oánh, bọn họ muốn biết nàng sẽ ứng phó với câu nói ác độc này của Lý Hoằng ra sao.

Khuôn mặt của Bùi Uyển Oánh không có chút sắc thái tình cảm nào, nàng nhìn thẳng vào Lý Hoằng đáp:" Trâm gỗ áo vài, vén tay nấu canh, thiếp thân cũng làm được."

"Chỉ là thiếp thân bị hứa gả cho thái tử điện hạ, ăn mặc, trang sức không thể qua loa, phải thể hiện được uy nghi của hoàng gia."

"Điện hạ hẳn cũng biết, thiếp thân từ năm tám tuổi đã được chọn cho điện hạ, chỉ không biết khi nào được đưa tới trước mặt điện hạ mà thôi."

"Để có thể thành thê tử của điện hạ, thiếp thân mỗi ngày phải tắm nước thơm, để cơ thể thơm tho. Vì không được phép có bất kỳ vết hương nào, thiếp thân không được đụng tới đồ sắc nhọn, thậm chí không được chạy nhanh. Vì không để muối đốt, thiếp thân phải luôn đeo rèm che. Vì không để bị đen, thiếp thân chưa bao giờ đứng dưới ánh mặt trời."

"Thiếp thân luyện tập đàn tranh, tay xuất hiện nốt chai phải ngâm nước thuốc cho mềm ra, rồi lại luyện, lại chai tay, mỗi lần như thế đau đớn vô cùng. Vì giữ đôi chân này được thẳng, khi đi ngủ thiếp phải dùng lụa quấn chặt lấy."

"Thiếp sống ngày tháng như thế những sáu năm."

"A nương nói, chỉ cần gả cho thái tử, mọi chuyện sẽ tốt lên, thiếp thân dùng câu nói này khích lệ mình, chỉ cần gả cho thái tử, hết thảy sẽ tốt lên ... Thiếp thân cả đời này sống vì thái tử, bây giờ thái tử nói không thích bộ dạng này của thiếp thân."

Con người khóc có rất nhiều kiểu, như Vân Na, khóc là chảy cả nước mắt nước mũi, mũi còn nổi cả bong bóng.

Lý Tư khóc thì kinh thiên động địa, cái mồm nó mở to hết cỡ ngửa mặt lên trời mà gào, đến bụi trên trần nhà cũng rơi xuống.

Vân Cẩm khóc, đôi mắt to của nó trong chớp mắt sẽ ậng nước, nhưng nước mắt tuyệt đối không chảy ra, nó tuyệt đối không lãng phí nước mắt, khi yêu cầu được thỏa mãn, nó sẽ dần thu lại.

Còn Bùi Uyển Oánh khóc rất quỷ dị, gương mặt không chút thay đổi, nhưng nước mắt chảy thành dòng, rơi lã chã từ cằm xuống.

Ba người Vân Sơ không đành lòng nhìn cảnh đó, bế mấy đứa bé đi xa. Lý Hoằng vội vén màn nói với Vân Na:" Ta không đi tìm cô ta, là cô ta tự tìm tới."

(*) Càng ngày mình càng không ưa Lý Hoằng.

Bình Luận (0)
Comment