Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 913 - Q4 - Chương 156: Năm Long Sóc Thứ Nhất.

Q4 - Chương 156: Năm Long Sóc thứ nhất. Q4 - Chương 156: Năm Long Sóc thứ nhất.

Vân Na nãy giờ ở bên trong đã nghe thấy hết, nhìn Bùi Uyển Oánh khóc tưng bừng, phất tay với nàng:" Ngươi mau kéo con quỷ đáng ghét này đi, bọn ta phải đánh bài."

Lý Hoằng nghe vậy cười hì hì chui vào màn, cười rất hạ tiện:" Đánh mạt chược nhiều biến số lắm, nàng đánh với mấy vị đó chỉ thua thôi."

Vân Na bực mình đẩy hắn đi:" Ngươi ở cùng với Bùi gia tiểu nương tử đi, những sáu năm đấy, chẳng dễ dàng gì, đừng phụ bạc người ta."

Lý Hoằng vô tâm nói:" Sáu năm ít quá, mười sáu năm còn tạm."

Lúc này nước mắt Bùi Uyển Oánh không còn nữa, thi lễ với Vân Na:" Bái kiến Vân Na phật nữ."

Vân Na đi tới nhìn Bùi Uyển Oánh:" Phật nữ gì chứ, chẳng qua đại ca ta lo ta không lớn được, nên xin Huyền Trang đại sư cấp cho. Trong nhà ta trước giờ không luận bối phận, chỉ xem tuổi tác, hợp thì chơi cùng nhau, không hợp lấy gậy ra nói chuyện, đánh khóc tự mình chuốc lấy."

"Bối phân tôn ti phải chú ý chứ ạ." Bùi Uyển Oánh nhìn vào đôi mắt xanh lam của Vân Na:

Vân Na bĩu môi: "Cho nên ngươi mới là thái tử phi."

Bùi Uyển Oánh giấu tay sau ống tay áo:" Chuyện này không thể thay đổi."

"Được rồi, ngươi cứ ở trong màn, đợi thái tử tới tìm ngươi là được." Lý Hoằng nói vào:" Ngươi là thái tử phi, tất nhiên là thái tử tới tìm ngươi không liên quan tới Lý Hoằng ta."

Sắc mặt Bùi Uyển Oánh tức thì trắng bệch:" Thái tử và Lý Hoằng có gì khác nhau?"

" Sau này ngươi sẽ thấy thái tử mà ngươi thích, tới khi đó ngươi sẽ có thái tử. Vân Na thích Lý Hoằng, nàng ấy có được Lý Hoằng. Tránh xa ta ra, cũng đừng có khóc lóc trước mặt ta, bị thái tử nhìn thấy không hay, nam nữ dù thế nào cũng phải chú ý.” Lý Hoằng nói xong kéo ống tay áo Vân Na đi vào trong:

Đám phụ nhân bên trong đã chẳng còn tí hứng thú nào chơi mạt chược nữa, Lý Hoằng bổ cho họ quả dưa lớn, có dưa ăn, ai còn hứng chơi mạt chược chứ.

Bùi Uyển Oánh đi rồi, đi rất kiên cường, nói cho cùng là nữ tử do đại gia tộc dày công bồi dưỡng, chưa nói cái khác, ở mặt ẩn nhẫn đã hơn xa người khác.

Lão bà của Ôn Nhu cứ nhìn chằm chằm Lý Hoằng giúp Vân Na ngồi ở đối diện chơi bài, nàng ra nhầm mấy quân bài rồi, lão bà của Địch Nhân Kiệt cũng thế. Chỉ có Ngu Tu Dung tương đối trấn định, trong nhà toàn quái vật, Lý Hoằng kỳ thực chẳng là cái gì.

Thế này không chơi được nữa rồi, lão bà của Ôn Nhu đuổi Vân Na đi, mời Thôi Dao vào bàn, đời này nàng hận nhất là chơi bài không chuyên tâm, không nghiêm túc.

Mùa xuân du ngoạn là để thả lòng tâm tình, bỏ hết ưu tư, đương nhiên còn có cả tiếng kêu thảm thiết hoan hảo từ sau màn đám công chúa truyền ra.

"Bọn họ đang giết người đấy à?" Vân Na rửa tay bên sông nhỏ hỏi:

Lý Hoằng lắc đầu:" Chắc là đang trừng phạt ai đó."

"Ngươi cố ý làm tổn thương Bùi Uyển Oánh trước mặt ta phải không?"

"Không phải, ta thấy sau này cô ta phải phân rõ, thái tử là thái tử, Lý Hoằng là Lý Hoằng.

Vân Na rửa tay xong hai người men theo con sông nhỏ đi lên, ở thượng du của con sông só mấy cây hạnh, hoa đang nở rộ.

Sau khi ngày chơi xuân trên Long Thủ Nguyên kết thúc Vân Sơ mới biết, Bùi Uyển Oánh sở dĩ xuất hiện ở Long Thủ Nguyên do Vũ Mị chuyên môn an bài.

Nàng muốn sáng tạo cho Lý Hoằng và Bùi Uyển Nhi cơ hội gặp mặt từ đó phát triển thành đôi phu thê cầm sắt hòa minh.

Đương nhiên nàng biết Lý Hoằng không thích Bùi Uyển Oánh, nhưng phu thế hoàng gia chưa bao giờ lấy tình cảm làm tiền đề.

Lý Hoằng đem bản thân chia tách làm hai, Vũ Mị chẳng biết nhân cách phân liệt là cái gì, nàng thấy rất tốt, thậm chí thấy nhi tử rất thông minh.

Vân Sơ không quá coi trọng chuyện giữa Lý Hoằng và Vân Na, cả hai đều có chuyện phải làm.

Trước ngày mùng 8 tháng 5, Huyền Trang cùng với các cao tăng đại đức ở Đại Đường sẽ lập cho nàng cả ban bệ quản lý.

Từ nay về sau, tăng nhân Đại Đường sẽ tiếp nhận sự quản lý của Vân Na, trong địa bàn Đại Đường, nàng chỉ có thể quản lý tăng nhân và tỷ khâu ni, rời khỏi Đại Đường nàng mới thực sự là nữ vương, thậm chí có quyền lập cơ sở Phật quốc ở các châu ky mi.

Mục đích của Lý Trị rất đơn giản, đó là để Phật môn đi mở đường ở ky mi châu, tiến hành giáo hóa cơ bản. Sau đó triều đình theo sát phía sau, thiết lập châu huyện.

Đương nhiên, Lý Trị không để Phật môn độc chiếm, cho nên Đạo môn cũng có quyền lực tương tự.

Đó là nguyên nhân vì sao lần này Đạo môn không có phản ứng gì về chuyện của Vân Na.

Tôn thần tiên sớm siêu thoát rồi, ông chẳng hỏi tới tục sự của Đạo môn. Đám Lý Thuần Phong cũng đang cuống cuồng chạy khắp nơi, bận rộn lựa chọn ra một người trẻ tuổi giống như Vân Na, được hoàng tộc thừa nhận, cuối cùng có quyền lực và địa vị giống Vân Na.

Quốc gia muốn mở rộng, tôn giáo đi trước, đó là ván cờ lớn của Lý Trị.

Thế nhưng nhân tố không xác định của tôn giáo rất nhiều, cho nên Lý Trị quản chế Phật Đạo ở trong ước rất nghiêm ngặt, thậm chí đạt tới mức ức chế..

Số lượng tiểu hòa thượng, tiểu đạo sĩ bị ước thúc chặt chẽ, một khi phát hiện số lượng nhiều hơn cho phép, chùa miếu, đạo quán của họ sẽ gặp họa hủy diệt.

Tháng ba năm Hiển Khánh thứ năm, hoàng đế ban bố niên hiệu mới, gọi là --- Long Sóc.

Hai chữ Long Sóc xuất phát từ long hoàng sóc mạc trong Tuyên Đế Thuật, ý từ là vùng hoang mạc phương bắc.

Vì mới qua ngày mùng 2 tháng 2 rồng ngẩng đầu chưa lâu, nên Vân Sơ muốn coi hai chữ này thành rồng ngẩng đầu.

Chỉ là tiếng rồng ngâm của Lý Trị cực kỳ khó nghe, làm Vân Sơ ở trên triều muốn bịt tai.

Nguyên nhân là đang lúc mùa xuân mỹ hảo, vạn sự tốt lành, hoàng đế vừa đổi niên hiệu, chưa thấy may mắn đâu thì người Đột Quyết phản rồi.

Tây Đột Quyết A Sử Na Bộ Chân khả hãn vốn một lòng trung thành với Đại Đường, sau khi làm khả hãn mười năm, sinh mệnh đi tới hồi kết. Ông ta ăn thịt bị một khúc xương sắc đâm thủng dạ dày, nôn ba đấu máu mà chết.

Tiết Nhân Quý và Bùi Hành Kiệm tích cực chia cắt bộ lạc Tây Đột Quyết còn sót lại, chuẩn bị phân chia khu vực chăn thả cho họ, khi các bộ lạc đi tới mục trường của mình, đột nhiên xảy ra biến cố lớn.

Bọn họ không tới nơi chỉ định mà tản ra.

Trong quá trình đó có chừng 2 vạn người Đột Quyết biến mất, đợi Tiết Nhân Quý và Bùi Hành Kiệm tra rõ mới biết, những bộ lạc biến mất bị A Sử Na Đô Chi, Lý Già Bặc thu nhận, vì đề phòng Đại Đường báo thù, bọn họ nương nhờ Thổ Phồn.

Bình Luận (0)
Comment