Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 914 - Q4 - Chương 157: Bách Tính Thời Thái Bình.

Q4 - Chương 157: Bách tính thời thái bình. Q4 - Chương 157: Bách tính thời thái bình.

Lý Trị vừa tuyên bố năm Long Sóc bắt đầu thì A Sử Na Đô Chi và Lý Già Bặc làm phản, khiến hắn mất mặt, cho nên đám Vân Sơ vừa lên triều đã nghe thấy rồng ngâm.

Đại Đường đã nhiều năm không có kẻ địch, đối với kẻ phản loạn, tất nhiên không có chuyện mềm mỏng.

Lý Trị gầm xong thì một đám võ tướng nhảy ra, ôm hốt bản xin ra trận.

"Bệ hạ, lão thần nguyện xuất binh diệt con chuột này."

"Bệ hạ, xin cho lão thần hai vạn nhân mã, trong vòng một năm nhất định dẹp phản tặc, đem đầu chúng về kinh."

"Bệ hạ, thần không cần hai vạn nhân mã, chỉ cần một vạn, phối hợp với quân An Tây, nhất định giải mối lo cho bệ hạ."

"Bệ hạ, thần không cần dẫn quân từ Trường An đi, chỉ cần giao quân An Tây cho thần, thần sẽ dẫn theo thân binh lên đường ngay, hẹn tám tháng sẽ lấy đầu tặc tử."

"Bệ hạ cần gì phải lo, thần dẫn theo một lão phó, một đồng tử, một con ngựa là có thể thuyết phục A Sử Na Đô Chi, Lý Già Bặc đầu hàng, thời buổi thái bình, cần gì động dao động thương ..."

Ôn Nhu huých vai Vân Sơ đang ngủ gật, thấp giọng nói:" Hay là ngươi cũng xin ra trận đi, ta thấy họ rất hăng hái, dù gì ngươi cũng có danh mãnh tướng mà, không tỏ thái độ chút sao được."

Vân Sơ lườm hắn:" Giờ giá hạ tới một con ngựa, một lão phó, một đồng tử là có thể dẹp phản loạn rồi, ngươi bảo giờ ta lên tiếng phải nói sao?"

"Nói ta không cần rời kinh thành, ở Trường An kiếm chỗ cao, chổng mông đánh phát rắm cái bủm thì có thể diệt được A Sử Na Đô Chi và Lý Giả Bặc à?"

Ôn Nhu suýt thì cười thành tiếng, mấy năm nay không có quân công gì để kiếm, khó lắm mới có cơ hội, đám người đó không liều mạng xông lên mới là lạ:" Ta thấy không chỉ có đám lão tướng đang liều mạng, hai tên khốn Tiết Nhân Quý và Bùi Hành Kiệm vì được quay về Trường An nên giở trò thôi."

"A Sử Na Bộ Chân chết vì xương đâm thủng dạ dày à, thế thì quá thẹn với danh ăn thịt dê cả đời rồi."

Vân Sơ cũng chẳng tin, A Sử Na Bộ Chân làm khả hãn quá lâu rồi, không giết đi thì làm sao đám Tiết Nhân Quý và Bùi Hành Kiệm yên tâm trở về được.

Chỉ là không rõ A Sử Na Đô Chi thu gom bộ lạc khác trở nên lớn mạnh còn nương tựa vào Thổ Phồn có nằm trong kế hoạch của họ không?

Vân Sơ nhìn triều đường hỗn loạn, mấy lão tướng vì tranh đoạt quyền xuất binh mà cãi nhau đỏ mặt tía tai, thở dài:" Thật đáng thương."

Ôn Nhu vươn người lên nhìn:" Anh công, Tô công không lên tiếng."

Vân Sơ chỉ cười chẳng nói gì.

Hoằng đế giữ lại bốn vị tể tướng và một đám lão tướng, xem ra muốn cùng nhau nghiên cứu cục diện Tây Vực.

Loại tiểu lâu la như Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt tất nhiên không có tư cách tham dự loại hội nghị cao cấp như thế, rời triều đường từ sớm, đứng ở cửa Thái Cực Cung ôm ấm trà nhìn mặt trời mọc.

Mặt trời vừa ra, ánh nắng trải khắp thành, đứng ở đây có thể vừa vặn thấy được ánh nắng lan đi khắp thành Trường An thế nào.

Cảm giác chẳng có chuyện gì thay đổi được phương thức hoạt động của toàn thành cổ này.

Cho dù trên triều đình đang tranh cãi rất kịch liệt chuyện Tây Đột Quyết phản loạn, tới trà lâu, quán rượu ở Trường An, chỉ thảo luận những chuyện thú vị, nhất là gần đây chuyện từ xứ sở xa xôi như Đại Thực rất được ưa chuộng.

Những người thuyết thư rất nhạy bén, dần chuyển qua câu chuyện phiêu lưu ở xứ sở lạ.

À, phải nói trà lâu là sản vật mới ở Trường An, chuyện này liên quan tới việc lá trà hưng thịnh, trước kia người Trường An uống trà là loại trà tươi, còn thích thêm vào đủ thứ kỳ quái.

Bây giờ uống trà đại đa số sao trà lên, như thế trà bớt đi không ít vị đắng, lại thêm vào hương thơm trà, thế là họ không còn thêm thắt gì vào đó nữa, ngược lại càng cầu kỳ việc dùng nước gì pha trà.

Bây giờ cuộc sống người Trường An thay đổi nhiều rồi, chẳng còn ai muốn cho đủ thứ hương liệu, rồi mỡ rồi bơ vào trà nữa.

Một ngày bắt đầu bằng việc tới Nhà ăn lớn, ăn một bát mỳ thịt vừa nóng vừa cay, sau tới nhà tắm lớn ngâm mình trong ao lớn, đắp khăn nóng lên mặt, lúc đó sẽ có hỏa kế nhà tắm đưa ấm trà hoa nhài bên cạnh, không cần chén trà, khi nào khát thì ngậm vòi tu một ngụm.

Bụng đói thì ai mà đi ngâm nước nóng được, bụng đói cũng chẳng ai uống trà, chỉ có cơm no rượu say, ngâm mình trong nước nóng rực, uống ngụm trà mới có thể thong thả cảm thụ thức ăn dần dần tiêu hóa trong dạ dày.

Sở dĩ có cuộc sống thế này là phải cảm tạ bệ hạ, bệ hạ đổi niên hiệu Long Sóc liền hạ chỉ miễn ba năm tô dung điều cho Lũng Hữu đạo, đây là việc giấu tiền trong dân, hi vọng bách tính Lũng Hữu Đạo trong ba năm này tích cực canh tác, tích góp tiền lương, ứng phó với năm thiên tai.

Bệ hạ là bệ hạ tốt, nghe nói sau khi kết thúc miễn thuế Lũng Hữu Đạo sẽ là Sơn Nam Đạo, tóm lại mười đạo của Đại Đường sẽ luân phiên miễn thuế trong ba mươi năm.

Bệ hạ còn ra lệnh đại xá, trừ tội thập ác bất xá ra thì còn lại xá miễn hết.

Đám lão tặc Hoắc Độc nhân cơ hội này đã quang minh chính đại rời nhà lao huyện Vạn Niên, trở thành một lương dân trong thành Trường An.

Nói ra thì Vân Sơ vẫn rất có chữ tín, không cố tình làm khó bọn họ, bọn họ được xá miễn là lập tức được sống như người bình thường rồi, còn để lại một phần thu hoạch của họ ở Tây Vực.

Số tiền đó đủ cho họ sống tới già.

Tuy Vân Sơ còn nói lý, nhưng đám bộ hạ của y thì rất khốn kiếp, trừ tiền ra không cách nào giao lưu với nhau.

Nhất là lao đầu Nhạn Cửu, ông ta còn thu phí ở trong nhà giam, quá đáng nhất là ông ta đòi tiền dọn vệ sinh, không cho là ăn đòn.

Hai tháng ở trong nhà lao, số tiền họ còn lại chỉ đủ sống tằn tiện.

Sau khi được hoàng đế đại xá, Hoắc Độc kinh ngạc phát hiện, ba lão bà, sáu nhi tử, ba nữ nhi của ông ta lại mở hiệu kinh doanh, tuy cửa hiệu không lớn, nhưng kiếm sống không thành vấn đề.

Không chỉ ông ta, mà những tên lão tặc chủ động tới huyện Vạn Niên nhận tội, gia quyến đều có đãi ngộ như thế. Mặc dù không còn thời vàng tính bằng cân, ăn thịt miếng lớn, uống rượu bát to, nhưng được cái bình yên, giữa đường gặp quan binh, bộ khoái cũng có thể ưỡn ngực bước qua rồi.

Thế là đám lão tặc bắt đầu an hưởng năm tháng an lành, ngày tháng cũ chỉ coi như một giấc mộng.

Hoắc Độc ngâm mình tới da nhăn lại, cầm ấm trà lên tu một hơi đã đời rồi lên khỏi ao nước nóng, lúc lắc cái của nợ buông thõng, kiếm giường trúc nằm xuống, nói với hỏa kế già:" Hông không thoải mái, chắc là bị gió."

Hỏa kế già vừa gầy vừa đen nhưng sức lực không nhỏ, hông được xoa bóp, Hoắc Độc thoải mái rên lên, úp mặt xuống cái lỗ chuyên môn khoét ra trên giường trúc, hưởng thụ khoái cảm bách tính thời thái bình.

Bình Luận (0)
Comment