Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 915 - Q4 - Chương 158: Kiếm Lớn, Kiếm Lớn Rồi.

Q4 - Chương 158: Kiếm lớn, kiếm lớn rồi. Q4 - Chương 158: Kiếm lớn, kiếm lớn rồi.

Giường hai bên có tiếng động, chắc là có người tới, nếu là trước kia, Hoắc Độc vạn vạn lần không lộ lưng ra chẳng có chút phòng bị nào thế này .... Giờ à, ông ta chẳng nghĩ có ai tới giết mình.

"Lão Hoắc, thương đội Hà Trung muốn thuê bọn ta mùa thu về Hà Trung, bọn ta đồng ý rồi, định chuẩn bị ít hàng hòa tới Hà Trung, ông có tham gia không?"

Nghe giọng của Thương Sơn lão tặc Lý Thành Châu, Hoắc Độc chẳng muốn nhấc đầu lên nhìn:" Lão tử giờ chỉ muốn chết ở Trường An thôi."

"Lão Hoắc, ông có sáu nhi tử, ba khuê nữ, đại nhi tử của ông đã thành thân chưa? Khuê nữ đã gả đi chưa?"

Giọng này là của Ngọc Sơn lão tặc Bành Nguyên Hổ, Hoắc Độc không đáp, đứa lớn nhất mới mười lăm, hai năm nữa mới kiếm lão bà.

Lý Thành Châu đương nhiên biết chuyện đó, nói tiếp:" Tiền của huynh đệ chúng ta đã đem mua thân phận đàng hoàng này rồi, còn lại chút tiền, sống kham khổ thì được, muốn thoải mái thì không xong rồi, con cái cưới gả không có tiền sao kiếm được nhà tốt."

"Thương đội phía tây đợi tới mùa thu sẽ về, chỉ cần chúng ta muốn, về Tây Vực một chuyến kiếm tiền. Ta nghĩ lần này huyện tôn chỉ thu thuế, không ăn bẩn tiền của chúng ta đâu."

"Lão Hoắc, nghĩ cho kỹ đi, luận tới am hiểu Tây Vực, có mấy người hơn được chúng ta. Khi đi mang hàng, thuận tiện làm hộ vệ cho người ta, khi về mang hàng, cũng làm hộ vệ cho người ta. Đi về một chuyến kiếm không ít, đến khi bọn nhỏ thành thân, còn có vài đồng mà cho chúng chứ."

Hoắc Độc vẫn chẳng buồn ngẩng đầu lên:" Các ngươi chưa nghe nói à? A Sử Na Đô Chi và Lý Già Bặc phản rồi, Tây Vực mùa thu chính là lúc binh hoang mã loạn."

Bành Nguyên Hổ cười nhạt:" Nếu không có binh hoan mã loạn thì đám người chúng ta kiếm ăn bằng cái gì? Lão Hoắc, nhìn ông sống thế này chắc chưa quen được ngày tháng tiết kiệm đâu, ông hưởng thụ được bao lâu, ba tháng hay nửa năm, sau đó làm sao? Ở nhà ăn cơm nhạt, hay là lấy tiền cực khổ của thê nhi?"

Hoắc Độc im lặng ngẫm nghĩ rồi thở dài, đúng là cái số khổ, chưa yên lành được bao lâu, đành hỏi:" Bao nhiêu người chịu về Tây Vực?"

Lý Thành Châu mừng rỡ:" Chúng ta gom một đội hộ vệ trăm người, như thế có thể nhận công việc hộ tống thương đội lớn rồi. Trước kia thanh danh của chúng ta quá thối, nhưng bây giờ đáng tiền rồi."

Hoắc Độc bò dậy, uống ngụm trà:" Ta thấy chúng ta nên tới huyện nha, đang ký một đội hộ vệ mới được, làm cho chính thức một chút. Nếu chúng ta làm tốt việc này, mở ra hướng đi mới, về sau bọn nhãi trong nhà cũng có cái kiếm cơn."

Bất kể là thời đại nào, chỉ cần quan phủ cường thịnh, bắt đầu ý trọng luật pháp là không còn không gian hoạt động cho sơn tặc.

Trường An giờ là thế, sơn tặc xung quanh đây không còn chút tiền đồ nào.

Thời gian huấn luyện phủ binh của huyện Vạn Niên đã biến thành thời gian tiễu phỉ rồi.

Năm Trinh Quan còn có hổ lẻn vào thành Trường An khi tường thành chưa hoàn thiện ăn thịt người. Bây giờ phàm là hổ vào Trường An, không phải là thức ăn, thì cũng là dược liệu.

Trước kia đi săn chỉ cần qua Khúc Giang là đầy vật săn rồi, giờ muốn đi săn thì qua Lam Điền, vào Tần Lĩnh mới được.

Từ khi gấu khoang được hoàng đế coi là thú điềm lành, bọn chúng là loài mãnh thú duy nhất xung quanh thành Trường An. Gấu khoang phát hiện không ai làm hại chúng, thế là xuất hiện cảnh gấu vào nhà dân xin ăn.

Ngay cả gấu khoang còn chẳng cắn người, kẻ nào muốn làm hảo hán lục lâm chỉ còn đường chết.

Trải qua hai tháng, khi món hàng cuối cùng treo biển ở Khúc Giang được người ta gõ la mua lấy, vậy là thương cổ Đại Đường tiêu thụ hết hàng hóa thương cổ phía tây mang tới.

Vân Sơ đang ở trong quan giải đọc văn thư, đột nhiên có bốn tạp dịch chạy vào, chưa hỏi han gì mở toang bốn cánh cửa quan giải ra, khiến cho ánh nắng tràn vào phòng, làm cả phòng sáng trưng.

Một tay che ánh nắng chói mắt, Vân Sơ đang định mắng thì phát hiện ra ở cửa người đông nghịt, đứng đầu là chủ bạ Lưu Nguyên Thọ, ông ta bê một chồng sổ dầy, theo sau là toàn bộ lại mục của huyện nha Vạn Niên.

Mọi người đồng loạt hướng về phía Vân Sơ thi lễ.

Những quan viên có phẩm cấp như chủ bạ, huyện úy, huyện thừa thì biểu diễn một màn vũ đạo rất có nhịp điệu.

Vân Sơ từ ngạc nhiên chuyển thành bình thản rồi nở nụ cười nhẹ, rời khỏi triều đường, muốn thấy loại hành lễ như vũ đạo này, phải là người lập đại công.

Lưu Nguyên Thọ thi lễ xong, nhận lại sổ sách từ lại mục đặt lên bàn, miệng cười muốn toét ra:" Huyện tôn, kiếm lớn, kiếm lớn rồi."

Vân Sơ mở trang đầu cuốn sổ, nhìn một loạt con số, thở dài nói:" Giữ lại nhiều tiền quá, sau này nên giữ vật tư, mấy năm qua trong tay bách tính có nhiều tiền, ta nghĩ sẽ có người tung ra một lượng lớn đồng."

Lưu Nguyên Thọ mặc dù rất tinh minh, nhưng đối với việc hoàng tộc, huân quý, thế gia, chùa miếu, đạo quán mới là người thực sự nắm giữ kinh tế Đại Đường thì ông ta không biết gì."

"Trước kia chuyện xây mới cải tạo phường thị đa phần do phường Tấn Xương làm. Bây giờ huyện nha đã có nhiều tiền như thế, vậy để huyện nha đi đầu làm đi."

Lưu Nguyên Thọ ngẩn người:" Huyện tôn, quốc là quốc, gia là gia, hai thứ này không trộn làm một được. Phường Tấn Xương mấy năm qua cải tạo phường thị, trong quá trình đó không có bất kỳ vấn đề gì, đột nhiên do huyện nha tiếp nhận, chưa nói bách tính có đồng ý không, chúng ta chưa bao giờ làm việc này, e là khó làm tốt."

Vân Sơ đứng dậy, đi ra giữa quan giải nói để toàn bộ lại mục bên ngoài cùng nghe được:" Lần này cải tạo phường thị, không chỉ đơn giản là xây lại nhà cửa bách tính, chúng ta còn cải tạo lại cả đường xá Trường An, hai đường thủy lộ đều sửa. Nơi nào cần lát đá thì lát đá, nơi nào cần khơi thông thì khơi thông, chỉnh đốn quy hoạch lại đường xá chưa hợp lý, đem những phường có liên hệ về thủy lộ liên hệ với nhau."

"Ngoài ra chúng ta còn phải lắp đèn đường cho Chu Tước đại nhai, làm cống dẫn nước."

"Những chuyện này chẳng ai bỏ tiền cho chúng ta, vậy huyện nha phải làm, đã là tiền thuế, tư nhân tham gia sẽ không thích hợp."

Lưu Nguyên Thọ gãi đầu, ông ta nhạy bén nhận ra điều gì đó, hạ giọng xuống hỏi:" Huyện tôn vì sao vội tiêu số tiền này đi như thế?"

Vân Sơ mỉm cười:" Đừng tích trữ tiền, tích trữ vật tư mới là thượng sách, hiện giờ chuyện một vạn quan làm được, một hai năm nữa e là phải nhiều hơn rất nhiều mới làm được."

"Lần này Hồ thương ồ ạt tiến kinh, mang tới lượng lớn tiền tài, cũng mang tới ẩn họa."

Lưu Nguyên Thọ vẫn không hiểu:" Huyện tôn, nhiều tiền tài là tốt như ạ."

Vân Sơ về bàn lấy hai cái bánh nướng sáng nay đi tới nha môn mua:" Khi Hồ thương mới vào Trường An, một tiền một cái bánh, bây giờ ba cái bánh bốn tiền."

Lưu Nguyên Thọ đùng đùng nổi giận:" Đám thương nhân bất lương này, dám nâng giá à, huyện tôn yên tâm, ti chức sẽ xử lý."

"Ý ta không phải là thế." Nếu là mấy năm trước Vân Sơ chẳng buồn nhiều lời như thế, đá vài phát, bao sao làm thế là đủ, bây giờ y vẫn rất bình tĩnh nói:" Đừng tốn công nữa, người bán bánh sở dĩ nâng giá, là vì giá lương thực, giá than cùng nhiều thứ khác lên giá. Trước kia bán một đồng một cái bánh đủ nuôi gia đình, bây giờ không được nữa."

"Cho nên chúng ta phải mau chóng đem tiền đi tiêu, biến thành vật tư, tích trữ trong kho. Có điều không phải là vật tư dân sinh, những thứ đó đi xa chút để mua."

"Tuy làm vậy cũng chẳng ích gì, nhưng chúng ta không hại bách tính của mình."

"Ngoài ra mau chóng đưa ra phương án thưởng, đen tiền cần phát, phát hết đi."

Cả đám nãy giờ đứng đần mặt ra chẳng hiểu huyện tôn đang nói cái gì, tới tận câu cuối mới bừng tỉnh, mặt mày hớn hở, lần nữa thi lễ:" Đa tạ huyện tôn."

Tiếp đó tạp dịch mau chóng lắm lại cửa cho huyện tôn làm việc, mặt mày hí hửng túm tụm bàn bán xem lần này được thưởng bao nhiêu, nên tiêu vào việc gì.

Bình Luận (0)
Comment