Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 917 - Q4 - Chương 160: Kể Trộm, Cường Đạo Và Kỹ Nữ.

Q4 - Chương 160: Kể trộm, cường đạo và kỹ nữ. Q4 - Chương 160: Kể trộm, cường đạo và kỹ nữ.

Trước kia rất lâu, lão sư của Vân Sơ nói với y, một người muốn có lượng lớn tài phú, chỉ có ba phương thức.

Thứ nhất, sinh ra đã có.

Thứ hai, đi trộm.

Thứ ba, đi cướp.

Loại thứ nhất không phải nói, loại thứ hai không phải làm trộm theo ý nghĩ thông thường, mà là nhanh chóng hoàn thành tích lũy nguyên thủy ở lĩnh vực người khác chưa phát hiện. Loại trộm này chính là sự sáng tạo, lẻn qua trước mứt người khác, tấn công chỗ họ không ngờ.

Loại thứ ba đi cướp, đúng là như ý nghĩa từ đó, tài phú trên thế giới này ở đó, nếu không có thái độ tích cực đi cướp, tài phú không tự tới với ngươi.

Mà từ cướp này cũng có nhiều loại giải thích lắm ...

Ăn trộm, cường đạo, kỹ nữ chính là ba nghề nghiệp cổ xưa nhất khi nhân loại rời khỏi chế độ sở hữu tập thể chuyển sang chế độ sở hữu tư nhân.

Vân Sơ trên đường vào Hoàng Thành, trong đầu luôn suy nghĩ vấn đề này.

Đầu nghĩ cái gì thì mắt nhìn thấy cái đó, cho nên đủ các nhân vật trong hoàng cung liền biến thành trộm cắp, cường đạo, kỹ nữ.

Vân Sơ bây giờ là Lam Điền hầu, ít nhiều là quan lớn ở Đại Đường, được hưởng thụ lễ của quan chính tứ phẩm, vì thế trên đường đi, tuyệt đại đa số mọi người phải hành lễ, hỏi thăm.

Lý Nghĩa Phù mặc áo bào tím từ Cung Thành đi ra, Vân Sơ nhường đường thi lễ, mặc dù người này mặc áo bào tím, uy vũ hiên ngang, y chỉ coi là phường kỹ nữ.

"Dẫn Hồ thương tới Trường An, làm lợi thiên hạ, tốt lắm. Có điều phải khiêm tốn, vạn vạn lần đừng ỷ công mà kiêu ngạo."

Nghe rắm phun ra từ miệng Lý Nghĩa Phù, Vân Sơ cung kính khom mình:" Kính cẩn tuân lời lão sư."

Lý Nghĩ Phù hài lòng gạt đầu:" Lần này ngươi và Hộ bộ xung đột, cần phải có cách giải quyết, không thể cứ ỷ vào sự tin tưởng của bệ hạ mà làm càn, nếu không sẽ chôn xuống mầm họa."

Vân Sơ cười:" Vốn la chuyện bệ hạ an bài, lợi ích tất nhiên giao cho bệ hạ, còn phân phối thế nào phải xem ý bệ hạ. Học sinh làm gì có tư cách phân chia thứ của bệ hạ."

Lý Nghĩa Phù thấy Vân Sơ hiển nhiên không có ý định phân chia lợi ích của Hồ thương cho mình, giọng hiển nhiên trầm hơn:" Ngươi muốn ở lại Trường An à?"

Vân Sơ khom người:" Học sinh ngu độn, không làm được việc lớn, chỉ đành phát huy chút bản lĩnh, quy hoạch tốt cho Trường An, không uống kiếp người."

Lý Nghĩa Phù lắc đầu:" Thật đáng tiếc."

Tên này rắn mềm đều không ăn thua, càng không bị ông ta dụ dỗ. Trong mắt Lý Nghĩa Phù, Vân Sơ là kẻ có tiền nhưng lại keo kiệt không chịu chi cho ông ta đồng nào. Tất nhiên lời không hợp thì nói nửa câu cũng là nhiều, thở dài lấy tư thái hận sắt không luyện được thành thép liền đi.

Mình rõ ràng đã không coi ông ta là lão sư nữa, không ngờ ông ta lại bày thư thái lão sư ra. Xem ra đây đúng là đặc điểm của đám kỹ nữ, thấy mùi tiền là bọn chúng chủ động sán tới.

Khi từ Hoàng Thành vào Cung Thành, Vân Sơ lại bị một cái xe ngựa chặn ở cổng.

Nay được thần tử được ngồi xe ngựa vào Cung Thành chỉ có Lý Tích thôi, già như Hứa Kính Tông cũng chỉ có thể ngồi kiệu.

Xưa ngựa vào cung thành tất nhiên là không thể có mui, cho nên Lý Tích ngồi trên xe ngựa lắc la lắc lư như bức tượng thần.

Lã già cả đời làm quân nhân, đánh trận cả đời, rất chú trọng lễ nghi trong quân, dù có ngồi xe ngựa, lưng vãn thẳng tắp. Mắt ông ta nhìn Vân Sơ như nhìn dê béo, đây đúng là kiểu ánh mắt của bọn cường đạo, đầy tính sâm lược.

"Ở Hà Tây ngươi muốn dồn Từ Kính Nghiệp vào chỗ chết phải không?"

Vân Sơ ngạc nhiên:" Vậy mà hắn không chết à, hạ quan rõ ràng nhìn thấy hắn rơi từ trên vách núi xuống."

Con ngươi Lý Tích co lại nhìn Vân Sơ chằm chằm:" Con cháu có phúc của con cháu, lão phu không quản chuyện của hắn."

"Lần sau mà hắn còn dám rời Thanh Hải tới Hà Tây nửa bước, không chém cái đầu của hắn, hạ quan không thôi." Vân Sơ nói dứt khoát, tỏ rõ thái độ, ở loại chuyện này, y không thương lượng gì hết:

Lý Tích vẫn cứ nhìn Vân Sơ:" Lão phu cũng nghĩ thế, sao, định rời Trường An tới Hà Tây nhậm chức à? Nếu muốn thế thì nên nói sớm, lão phu còn tiến cử ngươi với bệ hạ."

Vân Sơ như không nghe thấy câu đó, lạnh nhạt nói với Lý Tich:" Anh công, sau khi đông đô Lạc Dương xây xong, nơi ở phía đông Trường An đều phải phục vụ cho Lạc Dương, e là khó giúp gì cho Trường An nữa."

"Dưới tính huống đó, Hà Tây, Tây Vực với Trường An mà nói là đất ảnh hưởng tới sinh tử, chỉ cần trên con đường đó có chút gió lay cỏ động nào thôi, đừng trách hạ quan xin bệ hạ tới Hà Tây, chấn trịnh trị an địa phương."

Lý Tích cười gằn:" Tướng môn cũng coi trọng Hà Tây, Tây Vực, ngươi làm thế là muốn làm kẻ địch với tướng môn sao?"

"Cùng là thần từ trên triều, Anh công cớ gì nói tới hai chữ kẻ địch?"

"Quốc là quốc, gia là gia, có gia mới có quốc."

Vân Sơ cười khẩy:" Anh công tốt nhất đem lời này nói với bệ hạ, để xem bệ hạ trả lời thế nào?"

Lý Tích nổi giận phất ống tay áo quát:" Tiểu tử vô lễ."

Vân Sơ không sợ ông ta, cứng rắn nói:" Trường An gửi gắm kỳ vọng cả đời của mỗ, cả đời này tâm huyết của mỗ đặt vào nó, ai làm hại Trường An, kẻ đó là địch của mỗ, ắt chết không đất chôn."

Lý Tích mím chặt môi một lúc không nói gì, bảo mã phu đánh xe đi.

Vân Sơ đứng ở cổng Cung Thành nhìn lão cường đạo đi xa, khẽ thở dài, vừa định đi thì lần nữa bị ngăn cản, một cánh tay từ căn phòng nhỏ thò ra kéo y vào.

Lão Hoàng than:" Một thống soái đánh đâu thắng đó, một Lam Điền hầu không gì không làm được, diễn đâu thì diễn, đừng làm ở trước cục cung môn nhỏ xíu của ta được không?"

Vân Sơ uống ngụm trà:" Không diễn, lòng nghĩ sao, lời nói thế thôi."

"Được rồi, được rồi, những lời đó để giành nói trước bệ hạ đi, lần sau đứng làm việc đó ở chỗ ta, chẳng may hai người đánh nhau, bảo lão phu phải giúp ai? Già thế này rồi mà chưa được yên." Lão Hoàng đang kêu ca, đột nhiên đổi giọng:" Này, chỗ ngươi còn có mấy cục đá màu của người Hồ không, cho ta một bát, ta còn tặng các phu nhân ở phủ."

Vân Sơ kinh ngạc:" Ông sống trong hoàng thành cơ mà, lấy đâu ra gia quyến?"

Cái mặt già của Lão Hoàng đỏ lên:" Ngủ với hai phụ nhân, kết quả có thai, thế là thuận nước đẩy thuyền."

Vân Sơ không sao che giấu được sự khinh bỉ nữa.

Lão Hoàng thẹn quá hóa giận:" Các ngươi con cháu đầy nhà, chẳng lẽ để Lão Hoàng ta cô độc tới già."

"Lão ca ca năm nay sáu mấy rồi?"

"Mới qua hoa giáp thôi."

Vân Sơ hỏi tiếp:" Tìm Lão Hà bắt mạch chưa?"

Lão Hoàng cảnh giác ngay:" Sao thế?"

"Trước kia có một ông già mù đi săn, đúng lúc đó có một đàn chim nhạn bay ngang qua, ông già mù giương cung bắn, chỉ nghe viu một tiếng, liền có hai con chim nhạn rơi xuống. Xin hỏi là sao?"

"Chẳng lẽ ông già mù đó có bản lĩnh nghe tiếng đoán vị trí? Là thế ngoại cao nhân phải không?"

Vân Sơ đặt chén trà xuống, vừa đi ra ngoài cửa vừa nói:" Là bởi vì có hai tên thanh niên lực lưỡng ..."

Nhân lúc Lão Hoàng đang suy nghĩ Vân Sơ co cẳng chạy, quả nhiên được mấy chục bước nghe thấy những lời ô uế của ông ta truyền tới.

Vân Sơ từng xem bệnh cho ông ta ở Liêu Đông, năm xưa còn trẻ bị tổn hại, rõ ràng ông ta bị trộm lẻn vào nhà rồi.

Bình Luận (0)
Comment