Sau khi vào Cung thành thì không được đi lung tung nữa, muốn tới đâu sẽ có hoàng môn dẫn đi.
Quảng trường trước Thái Cực Điện rộng thênh thang, trừ một con gấu đang nằm bẹp trên mặt đất ra thì chẳng có gì, đến một cái cây cũng chẳng có.
Mặt trời thỏa sức chiếu ánh nắng lên mái ngói lưu ly Thái Cực Điện, xanh rừng rực vô cùng đẹp.
Trong ánh mắt kinh khủng của hoàng môn, Vân Sơ dẫm một phát lên người con gấu lớn, con gấu lớn đang ngủ ngon bị đánh thức, nó gầm gừ tìm quân khốn kiếp quấy rầy mình.
Đợi ánh mắt của nó tìm thấy Vân Sơ, đôi mắt đen láy tràn ngập sợ hãi.
Thế là bốn chân chạy như bay về phía Thái Cực Điện, cái con này chạy quá nhanh, bộ lông mượt mà dập dờn dưới nắng, mỡ dưới da vì thế mà liên tục gợn sóng.
Lý Trị đang cùng Tô Định Phương thương lượng chuyện quân sự ở Tây Vực, đột nhiên thấy gấu lớn sợ hãi chạy vào, sau đó chui ra sau lưng hắn, tấm thân to lớn cố gắng thu nhỏ lại hết mức có thể.
Chuyện này Lý Trị gặp không phải một lần, hừ mạnh:" Tô Khanh, tên Nhị Bách Ngũ tới đấy."
Tô Định Phương giọng không có chút thiện cảm nào:" Người này ngày càng ngang ngược rồi."
"Lũng Hữu Đạo sở dĩ có thể miễn thuế ba năm cũng là nhờ y, tạm nhân nhượng y vài phần, đợi mấy năm nữa, trẫm ra tay xử lý."
Tô Định Phương thấy hoàng đế chẳng có chút thành ý trừng phạt Vân Nào nào, không tiếp tục đề tài này nữa" Thần thấy ắt phải tăng binh cho An Tây Quân, như thế mới ổn định được cục diện phía tây."
"Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm cho rằng A Sử Na Đô Chi và Lý Già Bặc phản loạn chỉ là ghẻ ngứa ngoài da, không cần triều đình phát binh, chỉ cần cho họ huy động các lực lượng ở Hà Trung, Hồi Hột là được."
"Không được, hai kẻ đó tuy không đáng ngại, nhưng còn Thổ Phồn ở sau lưng."
Đúng lúc này Lý Trị thấy Vân Sơ đi vào, chỉ y nói:" Ngươi ở Tây Vực chạy linh tinh hai năm, hẳn nghe tới Luận Khâm Lăng, cùng với lối tắt Côn Lôn Sơn, nói ra xem nào."
Vân Sơ thi lễ xong thì ngồi quỳ ở trên đệm, tuy Đại Đường đã có ghế, nhưng hoàng đế vẫn quen kiểu tấu đối ngồi quỳ, tựa hồ làm thế cảm giác nghi thức trang trọng hơn.
Mặc dù trên bồ đoàn có chỗ nhô lên tựa yên ngựa để kê mông, nhưng ngồi lâu tê chân lắm.
Vân Sơ nghĩ, hoàng đế chắc là đợi thần tử tấu đối thời gian dài, chân sẽ tê, khi đứng lên bất giác quỳ xuống hành lễ với hắn, biểu thị khuất phục.
Đuổi ý nghĩ lung tung ra khỏi đầu, Vân Sơ tổ chức ngôn ngữ đáp:" Đúng là có lối tắt ở Côn Lôn Sơn ạ, không ai ngờ giữa Côn Lôn Sơn trùng điệp lại có ke nứt lớn, sông Khắc Lý Nhã chảy xuyên qua khe nứt này."
"Nhưng muốn đi con đường này kỳ thực không hề dễ dàng, nơi đó núi cao, quanh năm tuyết lớn bao phủ, thương đội nhỏ, đội quân nhỏ đi còn được, một khi là đại quân, nếu thần là thống soái thì thần kiến nghị không nên đi con đường này."
"Nguyên nhân có ba điều ...."
Vân Sơ hiểu ý Lý Trị, con đường này Thổ Phồn dùng được thì Đại Đường dùng được, nhưng Vân Sơ dập tắt suy nghĩ này của hắn.
Thứ nhất quân đội Đại Đường không am hiểu chiến đấu trên Tuyết Sơn, đi lên con đường đó, khác nào đi tới Quỷ Môn Quan, tới nơi không chắc còn một phần mười quân số có thể chiến đấu.
Thứ hai rõ ràng là vấn đề lương thảo, một con đường kéo dài nghìn dặm, nghe qua thì đơn giản, nhưng đó không phải đất bằng mà là núi cao, vực sâu. Bộ binh đi qua đã khó, xe chở lương thảo khỏi nghĩ, còn dùng gia súc chở thì số lượng sẽ rất kinh khủng. Không may gặp phải tuyết lở thì coi như toàn quân bị diệt.
Thứ ba, Luận Khâm Lăng chính là bài học, sau khi hắn vượt qua lối tắt đó, toàn quân kiệt quệ, lương thực, vật tư bỏ lại, nên chỉ gặp một đợt bạch tai mà chết vô số.
Tô Định Phương nghe xong ba lý do của Vân Sơ hiểu ngay ý của y:" Ngươi cũng coi cuộc phản loạn này chỉ như ghẻ ngứa ngoài da, không cần để ý chứ gì?"
"Hạ quan cho rằng chuyện A Sử Na Đô Chi, Lý Già Bặc phản loạn chưa chắc không phải là hành vi cố ý của Bùi Hành Kiệm và Tiết Nhân Quý." Vân Sơ giải thích:" Đây có khả năng là cuộc phản loạn cuối cùng ở Tây Vực, giải quyết hai người này xong, Tây Vực sẽ yên bình thời gian dài."
"Thổ Phồn thì sao?" Tô Định Phương đã cùng người Thổ Phồn giao chiến, bọn chúng dã man, dũng mãnh, không sợ chết, ông ta cho rằng bất kỳ ai coi thường người Thổ Phồn cũng thua thiệt lớn:
Vân Sơ thấy Lý Trị cũng chờ đợi mình trả lời, chắp tay nói:" Thần cho rằng Thổ Phồn nay đã bỏ đấu tranh với Đại Đường ta, chuyển hướng phương tây. Từ chuyện Hạ Lan Mẫn Chi, Luận Khâm Lăng dẫn tàn binh bại tướng cướp bóc Đại Tiểu Bột Luật có thể thấy điều này."
"Thổ Phồn mà không dám đấu tranh với Đại Đường sao?" Tô Định Phương hừ mạnh:
Đây là lối suy nghĩ chung của bọn họ, cứ nghĩ bốn phương đều là man di, người ta nhăm nhe chạy tới cướp của nhà mình, Vân Sơ cười:" Chuyện này xem tình hình quân đội Thổ Phồn bố trí ở Đại Phi Xuyên là rõ là rõ, nếu Thổ Phồn có ý đồ với Đại Đường thì quân đội của bọn họ ở một dải Đại Phi Xuyên sẽ tăng cường, nếu không họ sẽ rút khỏi nơi đây.”
“ Hạ quan thấy khả năng là họ rút rồi, nếu không Từ Kính Nghiệp đã chẳng hoành hành ở Thổ Cốc Hồn. Nếu Thổ Phồn để lại một Thổ Cốc Hồn vươn tay ra là lấy được, tức là cho thấy họ muốn giữa hai nước có vùng đệm, không muốn có va chạm trực tiếp với Đại Đường ta."
Lý Trị cười ha hả, bảo Tả Xuân lấy hai bản mật tấu đưa cho Tô Định Phương xem:" Tô Khanh, đây mật tấu của Bùi Hành Kiệm và Tiết Nhân Quý, phán đoán của họ cũng không khác gì lời Vân Sơ."
Tô Định Phương xem lướt qua mật tấu gập lại:" Lão thần già rồi, nhìn sự việc luôn từ góc độ xấu nhất, xem ra nên cáo láo hồi hương."
Nói rồi đứng dậy hướng về Lý Trị vái thật sâu, không đợi hắn trả lời đã xoay người rời khỏi Thái Cực Điện, bóng lưng cô độc.
Không phải vì lời Vân Sơ, Vân Sơ nói gì không quan trọng, nhưng hoàng đế lấy ra tấu sớ của Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm ra, lại còn nói là giống hệt lời Vân Sơ, chứng tỏ hoàng đế tin tưởng ba người đó.
Lý Tích đúng là nhìn thấu hơn ông ta, biết khi nào bản thân đã vô dụng, thậm chí còn không ở lại tấu đối với hoàng đế đã đi.
Tô Định Phương đón ánh nắng mà đi, như đi vào trong mặt trời.
Lý Trị nhìn theo hỏi:" Ngươi thấy Tô khanh thế nào?"
Vân Sơ đáp không suy nghĩ:" Một lòng vì nước."
"Ngươi không thấy ông ấy đã già rồi sao?
"Nếu thống lĩnh trọng binh đối trận với Tô công, vi thần không chắc sẽ chiến thắng."
"Xem như vẫn còn biết mình, chưa tới mức đắc ý quên hết tất cả." Lý Trị gật gù rồi phất tay:" Được rồi, ngươi đi đi."
Vân Sơ ngạc nhiên:" Vi thần còn chưa tấu đối mà."
"Ngươi lại muốn làm gì nữa?"
"Bệ hạ, lương thực từ Thục thuận theo Trường Gian mà xuống tới Tương Phàn, vật tư Hán Trung cũng sẽ rẽ ngang sang Lạc Dương. Như thế toàn bộ lương thực, vật tư tới phía đông Hàm Cốc Quan sẽ đến Lạc Dương cả. Vậy Trường An phải làm sao? Bệ hạ, Trường An thành cô thành rồi."