Lý Trị nhìn Vân Sơ cuống lên thì buồn cười lắm, tên này từ khi về thì ở lý trong nhà, không vào cung kiến giá, vừa nghe chút tin tức bất lợi cho Trường An mới chạy vội tới đây:" Thiên hạ sở dĩ dồn lực cho Trường An, là vì trẫm ở Trường An, nay trẫm sắp đi Lạc Dương rồi, còn dồn sức cho Trường An làm gì?"
Vân Sơ vội nói:" Bệ hạ đã nói ủng hộ thần kiến thiết Trường An thành tòa thành số một thiên hạ mà."
Lý Trị nghiêm túc nói:" Trẫm không phải vẫn để ngươi làm huyện lệnh Vạn Niên, Ôn Nhu làm huyện lệnh Trường An à? Thế chẳng phải đã tạo điều kiện lớn cho ngươi à?"
"Trẫm đi đông đô, mang theo bách quan văn võ, chi phí ở Trường An sẽ giảm đi bốn thành, ngươi còn muốn trẫm ủng hộ người thế nào nữa?"
Vân Sơ thấy Lý Trị thực sự chẳng bận tâm tới Trường An nữa, thở dài:" Thần chuẩn bị xây tòa nhà chọc trời ở Trường An, để mong bệ hạ sớm trở về."
Lý trị đứng dậy, tới bên bàn lục lọi một hồi, lấy ra một bản tấu sơ, ném cho Vân Sơ:" Ôn Nhu đã dâng tấu, hắn chuẩn bị xây dựng Đại Minh Cung đang dang dở, cần rất nhiều tiền, các ngươi cùng làm đi."
Vân Sơ chắp tay:" Vi thần chuẩn bị xây Hưng Khánh Cung cho bệ hạ phía trong Xuân Minh Môn, trong đó tòa các lâu chủ yếu cũng đã nghĩ sẵn tên, là Hoa Ngạc Tương Huy lâu, đợi bệ hạ đồng ý sẽ khởi công."
Ánh mắt Lý Trị trở nên sắc bắn, nhìn thẳng vào mắt Vân Sơ:" Các ngươi định làm gì?"
Vân Sơ khom người, mượn động tác này né tránh ánh mắt Lý Trị:" Nay Thái Cực Điện, Thái Cực Cung đều đã cũ kỹ, ẩm thấp, không tốt cho sức khỏe của bệ hạ. Vừa vặn trong tay thần có ít tiền dư, muốn xây cho bệ hạ một chỗ ở khô ráo."
Lý Trị làm sao mà tin được:" Nói thật đi."
Vân Sơ một mực nói:" Thần không có ý đồ gì cả."
Lý Trị tức tới bật cười:" Trẫm đặt hết tinh lực vào Lạc dương không rảnh để ý tới Đại Minh Cung với Hưng Khánh Cung gì đó của các ngươi. Các ngươi có xây xong thì trẫm cũng không ở, nếu không có tiền, trẫm cũng không giúp các ngươi đâu."
"Chỉ cần bệ hạ giao công tượng tượng tác giám, công bộ cho bọn thần sử dụng là đủ."
Cung điện cho đế vương ở có quy cách xây dựng nghiêm ngặt, không phải là tùy tiện xây hai tòa lâu là có thể coi như nơi ở của hoàng đế, vì vậy Lý Trị biết sẽ tốn kém ra sao:" Hai huyện các ngươi không thể gánh được chi phí xây dựng này."
Vân Sơ nói chắc nịch: "Một khi xây dựng cung thất, bách tính được hưởng lợi, mức độ sinh hoạt nâng lên một mức mới. Thần dám nói, bệ hạ sẽ nhớ Trường An mà không đi Lạc Dương nữa."
Mặc dù tên si nhân này làm mọi việc vì Trường An, nhưng Lý Trị cũng khỏi có chút cảm động:" Nếu thế thì chính thức dâng tấu đi, để triều thần bàn bạc."
Vân Sơ đi rồi, con gấu lớn mới từ dưới gầm bàn chui ra, kêu ư ư với hoàng đế mách tội.
Lý Trị vỗ về nó, nghĩ một lúc rồi nắm tai gấu lớn dẫn tới chỗ hoàng hậu.
Vũ Mị nghe Lý Trị kể xong, trầm ngâm chốc lát nói:" Cứ xây đi, chỉ cần chúng dám xây, thiếp dám ở."
"Hoàng hậu nhìn ra cái gì rồi."
"Vấn đề không phải ở hao phí, thiếp thấy Vân Sơ và Ông Nhu đang định tiêu tiền ở Trường An."
Đây là chuyện làm Lý Trị khó hiểu:" Bọn chúng không thể có nhiều tiền như vậy. Đại Minh cung từ năm Trinh Quan thứ tám đã đình công rồi, muốn xây tiếp hao phí nhiều hơn làm từ đầu, chưa kể muốn xây Hưng Khánh Cung nữa."
"Thần thiếp không biết, có điều thần thiếp cho rằng, chỉ cần bệ hạ lập cấm lệnh, không cho phép bất kỳ ai bóc lột bách tính, lại phái ngự sử ngôn quan theo dõi. Thiếp không tin chúng có thể xây được hai cung điện đế vương."
"Nếu nàng muốn ở lầu cao thì cũng chuẩn bị đối diện với phiền toái chúng gây ra. Chúng ta là chủ thiên hạ, không thể đẩy thần tử vào chỗ bất nghĩa."
Vũ Mị cười tủm tỉm, nàng đâu sợ rắc rối:" Chẳng phải chuyện gì to át."
"Mong là vậy, có điều có chuyện gì nàng biết mà trẫm không biết không?"
"Bệ hạ đúng là có điều chưa biết, sau khi chúng ta đi Lạc Dương, có hào tộc Sơn Đông, Hà Bắc chuẩn bị tới Trường An."
Lý Trị cau mày, trong đầu vừa thoáng qua suy nghĩ Vân Sơ mời gọi những người này tới, nhưng hắn gạt đi ngay, hào tộc kiêu ngạo ra sao hắn rõ, chưa tới lượt Vân Sơ định đoạt giúp họ:" Nói vậy là có người nhìn trúng Trường An của trẫm rồi?"
"Bệ hạ, vì Trường An không thể nào gánh được một triều đình ngày càng lớn, cho nên mới lựa chọn Lạc Dương. Nhưng bệ hạ bỏ Trường An, trong mắt một số người đây vẫn là nơi ở tốt nhất thiên hạ trừ Lạc Dương."
Cũng hợp lý, tên si nhân Trường An đó bao năm qua dồn tâm huyết vào tòa thành này khiến nó phát triển vượt bậc, Lý Trị cũng phải thừa nhận:" Có những ai muốn tới."
Vũ Mị đưa cho Lý Trị một bản danh sách, trên đó từ Triệu Quận Lý, Thanh Hà Thôi, Phạm Dương Lư, Huỳnh Dương Trịnh, Lang Gia Vương, Lan Lăng Tiêu, Thái Nguyên Vương ... Thực sự không thiếu hào môn vọng tộc nào.
Mà đi theo hào tộc sẽ có vô số đại tộc vừa và nhỏ.
Đây không phải chuyện nhỏ, gia tộc di cư, dù chỉ chuyển chi phụ cũng không phải cứ thế mà đi, Lý Trị hỏi:" Chúng lấy lý do gì tới đây?"
Vũ Mị cười khẽ: "Thái tử phi, vì có thái tử phi nên Hà Đông Bùi liền có tự tin di cư tới Trường An. Vì vậy hào môn đại tộc khác cũng hạ mình, bắt đầu nói chuyện cười hỏi với quan viên Đại Đường."
"Theo thiếp biết, nhi tử Lý Nghĩa Phù năm nay cười thê tử tới từ Hà Đông Liễu thị. Tương tự có nhà khác cưới nữ nhi đại tộc, hoặc gả nữ nhi vào."
"Chỉ vài ba năm thôi, bọn họ đã kết thành tấm lưới lớn, tuy chưa chịu nổi mưa gió từ bệ hạ, song người ta chuẩn bị sẵn, đợi bệ hạ rời đô, sẽ cưu chiếm ổ thước đó."
Lý Trị đi qua đi lại:" Ra là vậy, hùng tâm của Vân Sơ, Ôn Nhu chẳng lẽ là dựa vào đám người này ?"
(*) Theo lịch sử thì Đại Minh Cung được xây tiếp vào năm Long Sóc thứ hai, từ đó là trung tâm chính trị của nhà Đường suốt về sau, thế nên đoạn này bám sát lịch sử.
Đại Minh Cung bị đốt cháy cuối thời Đường, giờ chỉ còn lại nền móng thôi, nó phải rộng gấp 4,5 lần Tử Cấm Thành.
Tính về mặt diện tích thì Đại Minh Cung vẫn chưa bằng Vị Ương Cung thời Hán, độ xa hoa chắc chắn hơn. Còn A Phòng Cung chỉ tồn tại trong văn thơ thì không có gì để so sánh.