Chính lúc tranh cãi trên triều còn chưa dứt, Thiếu phủ giám mệnh danh túi tiền của hoàng thật, dưới chỉ lệnh của hoàng đế, yêu cầu phải chuẩn bị toàn thể chuyển đi Lạc Dương.
Giám chính Loan Bình, thiếu khanh Hồ Ngọc Thư lần nữa dâng tấu, hi vọng trì hoãn di chuyển, nhưng bị hoàng đế từ chối.
Rời khỏi Thái Cực Điện, Loan Bình nhìn phường thị Trường An chỉnh tề như ruộng rau, không kìm được thở dài:" Chỉ cần chúng ta kiên trì nửa năm, không, ba tháng thôi, Vân Sơ sẽ phải tìm cách lôi kéo thiếu phủ giám chúng ta."
"Lần này chúng xây dựng Trường An, lợi ích lớn như thế, dù chỉ dính vào một phần đủ bù đắp chi phí di rời cho chúng ta rồi."
"Giờ xem ra chuyện không thành."
Thiếu khanh Hồ Ngọc Thư không cam lòng bỏ miếng thịt mỡ này:" Hay là để hạ quan dẫn người tới Lạc Dương an bài chuyện ăn ở của bệ hạ, giám chính ở lại Trường An?"
Loan Bình phủ quyết:" Chuyện này liên quan tới lợi ích của thiếu phủ giám, bệ hạ lại chẳng chú ý tới chút lợi ích nhỏ ngày. Với bệ hạ mà nói, sớm ngày tới Lạc Dương, mới là đại sự."
"Đô thành di chuyển về phía đông, nhiều chuyện bộn bề, chúng ta chỉ bất cẩn một chút thôi là có họa diệt tộc. Lão phu không thể về lợi ích mà mạo hiểm lớn như thế. Có điều Vân Sơ muốn dễ dàng vòng qua chúng ta thì đừng mơ."
Hồ Ngọc Thư lại nói:" Nghe nói trước kia Vân Sơ làm chuyện phá cũ xây mới, kiếm chật chậu chật bát. Quan trọng nhất là y chẳng bỏ một đồng nào."
"Rõ ràng bách tính tổn thất một nửa đất đai, vậy mà lại coi y như phật sống muôn nhà, bản lĩnh này làm người ta căm ghét, đố kỵ, nhưng không thể không phục."
"Giám chính, nếu chúng ta không thể kiếm được lợi ích từ chỗ Vân Sơ, vậy vì sao không học theo y? Mang y chang phương thức này tới Lạc Dương, chúng ta là cơ cấu tới Lạc Dương trước tiên, vậy làm được nhiều chuyện lắm."
Loan Bình đứng lại, lời này nói phải lắm, bệ hạ đã muốn thiếu phủ giám đi Lạc Dương trước, chứng tỏ là không muốn họ dính dáng vào chuyện ở Trường An, đó là lý do ông ta không muốn mạo hiểm.
Nhưng Lạc Dương thì cơ hội trời cho, Loan Bình gật gù:" Ngươi là người biết tính toán đấy."
Hồ Ngọc Thư khiêm tốn khom người nói:" Tiêu quy Tào tùy thôi ạ, lần này rời đô, nhân số đi theo hơn mười vạn, nếu tính cả thập lục về còn quá ba mươi vạn."
"Chừng đó người tràn vào Lạc Dương, dù trước đó chuẩn bị đầy đủ thế nào, cũng khó tránh khỏi việc ăn ở hỗn loạn một lúc."
Loan Bình cảm thán:" Lão phu nói cho cùng cũng già rồi, thiên hạ này là của người trẻ tuổi các ngươi. Nếu đã vậy đi gặp Vân Sơ một chuyến, đem chuyện nói rõ ràng, nếu y giúp chúng ta thành công ở Lạc Dương, chúng ta giúp y thuận lợi ở Trường An."
Hồ Ngọc Thư không hiểu, rõ ràng vừa rồi bọn họ đang tranh đoạt với Vân Sơ, thoáng cái cho y cơ hội rồi:" Giám chính, nếu kéo Hộ bộ, Công bộ vào thì hạ quan còn hiểu, sao lại tìm Vân Sơ?"
Đúng là người trẻ tuổi, thông minh đấy, xử sự còn kém lắm, Loan Bình nói:" Cứ đi đi, nói chuyện tử tế với Vân Sơ, đây là cơ hội cuối cùng chúng ta cho y, nếu y không chịu, chớ trách thành kẻ địch của thiếu phủ giám."
Loan Bình nói xong phất tay áo rời đi.
Hồ Ngọc Thư đứng nguyên tại chỗ, lần nữa nhìn phường thị chỉnh tề của Trường An, tiếc nuối cắn răng:" Quả nhiên là già cả vô dụng rồi, lợi ích tới tận miệng còn phải chia cho người khác."
Vân Sơ thời gian qua không tọa trấn huyện Vạn Niên mà ở nhà cùng lão bà hài tử.
Đại môn Vân gia treo lên tấm biển từ khác, Lưu Nghĩa khách khí từ chối tất cả khách tới bái phỏng.
Thành Trường An vì kiến nghị kinh người của y và Ôn Nhu mà hỗn loạn, hai người bọn họ tất nhiên thành nhân vật được săn đón nhất. Vân Sơ biết trước rồi, nên y không co ai cơ hội, đóng cửa lại, từ thành vùng trời riêng.
Buổi sáng ăn hơi nhiều bánh bao nhân hẹ, khiến Vân Sơ ợ hơi có mùi rau hẹ, có điều không sao hết, Vân gia đều thế cả, chẳng ai chê ai được.
Rau hẹ mùa xuân có cái hay, đó là chỉ cần dùng lửa mạnh hấp, rau hẹ sẽ như tan ra vậy. Bất kể là thịt viên hẹ hay trứng hẹ, thịt gà hẹ, cứ cắn một cái là nước ứa ra, trừ một câu ngon ra thì chẳng còn gì để nói nữa.
Vân Sơ nằm trên ghế tựa, Vân Loan ngồi trên bụng y đánh trống, Vân Cẩn ngồi trên bàn chân y, không ngừng được phụ thân đưa lên hạ xuống, la hét ầm ĩ. Vân Cẩm ôm đầu phụ thân, thì thầm to nhỏ, chẳng biết đứa bé có gì mà nói lắm thế.
Lý Tư bê một đĩa nho, vừa ăn vừa thi thoảng cho vào miệng Vân Sơ một quả, cũng không quên phần Vân Cẩn, Vân Cẩm. Còn về phần Vân Loan còn quá nhỏ, nó đưa tay ra đòi, Lý Tư không cho, bóc vỏ cho nó liếm nước thôi.
Rất có phong thái đại tỷ, so với vị cô cô nào đó năm xưa thì hơn không ít.
Vân Na đội quan mạo của Vân Sơ, uốn éo đi qua trước mặt Vân Sơ bị lờ đi. Sau ba lần như thế, bị Ngu Tu Dung nổi giận kéo tai lôi đi.
Người biết thì hiểu nàng đang luyện tập cho lúc đội vương miện phải đi thế nào, ai không biết thì tưởng đang động cỡn.
Ôn Nhu tới Vân gia chẳng bận tâm tới biển từ chối tiếp khách, đá đít Cửu Phì bảo hắn mở cửa rồi đi thẳng tới hậu trạch. Nhìn thấy Vân Sơ và đám con đang chơi tưng bừng liền hướng về phía Ngu Tu Dung thi lễ, thế là một đám nữ nhân đưa con về phòng."
"Bệ hạ yêu cầu chúng ta phá tường thành trước." Ôn Nhu uống một ngụm trà trơn cổ rồi nói:
Vân Sơ nhổm dậy ngay tức thì:" Vì sao lại rỡ tường thành? Với lại chuyện này không phải của công bộ à?"
"Bệ hạ yêu cầu phá toàn bộ tường thành đất nện của Trường An đi, thay bằng tường thành bằng đá. Còn đồng ý cho chúng ta huy động lao dịch hai huyện, tiền thì dùng số thương thuế chúng ta chưa nộp lên thái phủ tự. Có điều bệ hạ chỉ bỏ sáu phần, chúng ta phải bỏ bốn phần."
"Ngươi còn chưa nói, bệ hạ vì sao muốn rỡ tường thành. Phải biết rằng, phá tường thành đi, trong thời gian ngắn khó mà xây lại được."
Ôn Nhu cười to:" Bệ hạ cần một cái thành Trường An thủng lỗ chỗ mà lại."
Vân Sơ chỉ là hơi bất ngờ thôi, còn ý đồ của Lý Trị thì không khó hiểu, người này chung quy vẫn là hoàng đế lớn lên trong thâm cung, trị tuệ cũng có đấy, nhưng thiếu xót về tính cách rất nhiều.
Chỉ có điều chuyện này quá hợp với tâm ý của Vân Sơ, kỳ thực y luôn thấy thứ lớn nhất trói buộc Trường An chính là tường thành, y muốn phá bỏ từ lâu, nhưng chuyện này do y kiến nghị chắc chắn bị gán tội ý đồ bất chính, giờ đây hoàng đế muốn phá, vậy y phá tưng bừng cho hoàng đế xem.