Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 924 - Q4 - Chương 167: Hoàng Đế Đi Rồi. (2)

Q4 - Chương 167: Hoàng đế đi rồi. (2) Q4 - Chương 167: Hoàng đế đi rồi. (2)

Hoàng đế đi rồi, đi sớm hơn dự tính, ảnh hưởng của chuyện này là rất lớn, không ít kế hoạch vì thế phải thay đổi theo, ví dụ rõ ràng nhất là ảnh hưởng tới Phật môn.

Không lâu sau khi hoàng đế đi, đám hòa thượng cũng đưa Vân Na đi, vì nghi thức sàng tọa - Senāsanakkhandhakaṃ của Vân Na được hoàng đế tổ chức ở chùa Bạch Mã Lạc Dương, chứ không phải là ở chùa Đại Từ Ân, tổ đình của pháp tướng duy thức tông như dự tính ban đầu.

Đây là kết quả cân bằng, nói cách khác nghi thức sàng tọa của Vân Na cần thêm nhiều người Phật môn tham gia chứ không phải chỉ Pháp tướng duy thức tông.

Huyền Trang đại sư đồng ý không chút do dự, với ông, không chuyện nào lớn hơn việc Vân Na sàng tọa, chỉ cần Vân Na chính thức thành nữ vương Phật quốc, đó là thắng lợi của Pháp tướng duy thức tông.

Nhưng Vân Sơ không nghĩ thế, y thấy rõ ràng hoàng đế không hoàn toàn tin tưởng Huyền Trang đại sư, cho nên mới dùng tới thủ đoạn cân bằng này. Khi đó Phật quốc của Vân Na không thống nhất, mọi vấn đề của hoàng triều đều xuất hiện trong đó.

Huyền Trang đại sư muốn một Phật quốc thánh khiết như Tuyết Sơn, rốt cuộc chỉ có thể xuất hiện trong mơ chứ không phải trong thế giới này.

Hoàng đế đi rồi, mặc dù để lại thái tử, hiển nhiên một chút hiền danh của Lý Hoằng chẳng khiến hắn có vị trí ở tòa thành này, mỗi người có suy tính riêng, lo lắng riêng.

Mặc dù không còn lực lượng níu chân Vân Sơ nữa, nhưng ngay cả y cũng không khiến tất cả tin phục được, nhất là tướng môn xưa nay không có thiện cảm với y. Một loạt động thái của Vân Sơ khiến tướng môn lo lắng, thế là tường thành Trường An lại có thêm một đám lão tướng người mặc giáp, tay cầm trường đao.

Bọn họ mang theo cả lương khô, ngày đêm tuần tra tường thành, mặc dù bọn họ ai nấy tóc trắng bay bay, còn có cả mấy bà cụ tóc bạc, nhưng không ai dám hỏi tới.

Hoàng đế đi rồi, trong thành Trường An không còn Kim Ngô vệ nữa, chỉ còn lại binh mã lục vệ dùng phòng thủ Trường An. Dù là thế, cũng đã có một nửa binh mã Lục vệ theo hoàng đế tới Lạc Dương, hiển nhiên việc phòng bị Trường An đang ở thời điểm suy yếu nhất.

Tính tròn chỉ có ba vạn sáu nghìn phủ binh, lại còn cần phải luân phiên với binh mã bản bộ ở Lạc Dương.

Ôn Nhu đem rượu thịt lên tường thành ủy lạo những lão tướng hoặc các góa phụ của lão tướng. Không ngờ rằng vừa mới lên tướng thành đã bị đám người này cầm đao truy sát, lên trời không nổi, xuống đất chẳng xong.

May nhờ thời gian rèn luyện ở Tây Vực với sức trẻ mà Ôn Nhu chạy thoát trở về, tới chỗ Vân Sơ thở hồng hộc không biết kể chuyện này thế nào nữa.

Uống tới ba cốc trà, trái tim hắn mới quay về chỗ cũ, nói:" Chúng ta phá tường thành Trường An thế này, bọn họ không yên tâm ... đều là ông bà cụ trải qua chiến loạn thời Tùy, bọn họ bất an lắm."

Vân Sơ biết, trong số người không yên tâm có cả Ôn Nhu, vì hắn sinh ra trong bốn bức tường thành cao lớn, điều đó tạo ra cảm giác an toàn cho hắn.

"Tin ta đi, việc chúng ta làm là hoàn toàn chính xác, không có lòng người, bất kể loại thành trì nào cũng không giữ được. Chúng ta xây tướng thành quá tốt, mọi người vui vẻ sống bên trong, chẳng ai để ý tới phủ binh, dân tráng bên ngoài."

"Lâu dần như thế, phủ binh hoang phế, dân tráng không được quan tâm. Cùng vì thế mà có ngăn cách với người trong thành, quan hệ xảy ra rạn nứt, một khi ngoại địch xâm nhập, họ chẳng liều mạng bảo vệ Trường An."

"Bách tính trong thành quá quen được bảo vệ, mất đi người bảo vệ, họ tức khắc không có chút ý chí phản kháng nào, nếu bị tấn công họ sẽ chỉ biết quỳ xuống cầu xin nhân từ của kẻ địch."

"Với ta mà nói, lòng người mới là bức tường thành không thể xuyên phá, chứ không phải là đống gạch ngói nát."

Ôn Nhu thấy Vân Sơ đã nhìn thấu lo lắng của mình thì không che giấu nữa:" Nhân tâm cần, phủ binh cũng không thể thiếu, nhưng bây giờ phụ cận Trường An không còn ruộng để nuôi phủ binh nữa. Tám mươi mẫu ruộng phân khẩu, ngươi lấy đâu ra phân phối cho họ, ai cũng biết chế độ phủ binh gần như danh tồn thực vong rồi."

"Ngươi vẫn chưa thoát khỏi lối tư duy ruộng đất rồi." Vân Sơ thở dài, lấy bản đồ quy hoạch Trường An ra, chỉ vào y quán, học đường, trạm vũ hầu, đồn người bất lương:" Ta không có tám mươi mẫu ruộng phân khẩu chia cho họ, nhưng ta có những nghề nghiệp đem lại thu nhập hơn cả tám mươi mẫu ruộng."

"Mỗi năm hai tháng lao dịch, bọn họ tham dự huấn luyện phủ binh, tự chuẩn bị giáp, vũ khí, cung mã. Thời chiến xách đao lên trận, thời bình làm việc mưu sinh."

"Bình thường bọn họ có thể làm việc ở tiệm lương thực, khách sạn, hiệu thuốc, y quán mà quan phủ mở, có thể làm người bất lương, có thể làm vũ hầu. Rảnh rỗi tham dự các hạng mục hoạt động của phủ binh, thế đã được chưa?"

Ôn Nhu dùng công việc thay cho ruộng đất, nghe cũng không tệ:" Hẳn là được, được rồi, để ta soạn thảo một chế độ giành cho họ, các loại đảm bảo, cùng lương thưởng, cũng không thể để bọn họ ỷ thân phận phủ binh, tới đó mà không chịu làm việc."

Chuyện giấy tờ này Ôn Nhu rõ ràng sở trường hơn, Vân Sơ yên tâm, bấy giờ mới hỏi:" Bộ dạng này của ngươi vì sao?"

Ôn Nhu vỗ đùi:" Còn vì sao, tại đám lão tướng với gia quyến lão tướng trên tường thành chứ sao. Đừng xem thường, đám người đó thân phận thấp nhất là nam tước đấy. Lão cụt Lương Kiến Phương cũng ở trong đó, ông ta chửi mắng ta dữ nhất, nói chúng ta là những kẻ phá hoại, sẽ kéo bách tính Trường An xuống vực sâu tai họa, còn ném bầu rượu ta đưa vào mặt ta, may mà ta ném được."

"Xem ra Tô Định Phương cầm đầu bọn họ, đám lão già này, già rồi mà còn nóng tính quá mức, không cho nói lấy một câu."

"Giang sơn này nói cho cùng là do bọn họ giành được, trân trọng hơn người khác cũng có thể hiểu được. Bây giờ chúng ta đem tường thành rỡ tan nát thế này, gió lùa bốn phía, bọn họ làm sao ngủ được. Cho nên ta mới ủy lạo bọn họ một chút ... Ai dè."

Vân Sơ cười rất bất nhân:" Vậy để cho đám lão tướng đó thấy, thế nào mới là tường thành thực sự là được rồi."

Nói xong lấy giáp treo trên tường xuống mặc vào, gài hoành đao, đeo cung tiễn, giắt đoản nỏ ở hông, lấy mã sóc dài một trượng. Lại lấy tù và đeo ở cỗ, quát lệnh tạp dịch mặc giáp cho con ngựa mận chín, sau đó cưỡi ngựa phóng lên tường thành.

Bình Luận (0)
Comment