Thời tiết Trường An hôm nay không tính là tốt, nhưng cũng chẳng phải tệ, bầu trời xanh lam trôi nổi từng đám mây trắng lớn. Do trên trời cao có gió, những đám mây này bị kéo dài, tựa như từng con cá kình đang vẫy vùng khơi lên sóng lớn, theo gió đông bay về phía tây.
Còn Trường An dưới những con cá kình đó đúng là chẳng có gì đáng xem. Tường thành vốn hoàn chỉnh giờ xuất hiện thêm tám lỗ hổng cực lớn, lởm chởm như bị cho gặm. Chẳng ăn nhập gì với phường thị Trường An ngăn ngắp phía sau.
Ở những lỗ hổng đó toàn là xe ngựa, xe lừa, xe trâu qua lại chở đất nện, nối liền không dứt, nhìn xa xa Trường An tựa như cái tổ kiến lớn.
Điểm đến cuối cùng của những cái xe đó là lò gạch bốc khói đen kịt, làm trời xanh mây trắng cũng trở nên xấu xí, tro than bay ra khiến Khúc Giang lý càng như địa ngục nhân gian.
Trong thành Trường An vẫn rất phồn hoa, chỉ là vì có tám lối ra mới, mọi người chẳng hiểu nghĩ cái gì nữa, xe cộ đổ tới lối đi mới ra vào, khiến giao thông có phần hỗn loạn.
Lạc đà hôi lắm, hôi không tả nổi, bởi thế mà chúng không được vào thành Trường An. Thế nhưng một số người Hồ rất ương bướng, nói bọn họ không hiểu còn ra sức kéo lạc đà của mình vào thành.
Người bất lương Hàn Đạt lấy chân đá con lạc đà mấy cái, con lạc đà đi đầu trơ như đá, thế là hắn quay sang đá người Hồ.
Người Hồ lớn tiếng tranh cãi, đáng tiếc người Hồ nói gì Hàn Đạt không hiểu. Hàn Đạt lần nữa nói, lạc đà không được vào thành, người Hồ cũng không hiểu nốt một mực chỉ tay vào đám đông tấp nập, tỏ ý muốn vào thành.
Thế là cái lỗ hổng mởi đào ra này bị người qua kẻ lại dồn ứ vào thành cục, toàn là tiếng chửi bới rất có vận vị của người Tần xưa.
Chức trách của Hàn Đạt là chỉ huy giao thông nơi này, giờ tất cả dồn ứ một chỗ, nào xe nào người nào gia súc, người muốn ra, kẻ muốn vào. Hàn Đạt cuống hết lên.
Hắn dùng toàn lực kéo con lạc đà, người Hồ sau khi trúng vài vật thể lạ tuy không hiểu tiếng, nhưng đoán được vì sao đám đông nổi giận, đành phối hợp với Hàn Đạt dẫn đội lạc đà tránh sang bên.
Hàn Đạt lại vất vả chửi bới thêm một hồi, đá vài cái mông, giao thông dần thông suốt lại.
Thời tiết Trường An vào tháng tư là tốt nhất, không nóng cũng chẳng lạnh, nhưng một phen tranh chấp vừa rồi làm Hàn Đạt mồ hôi ướt mặt.
Thấy đầu đường có quán bán nước ô mai, hắn ném ra một đồng tiền cho bà cụ, lấy bát nước ô mai mát uống.
Ực, ực, một hơi hết nửa bát, ngẩng đầu lên thấy người Hồ đang tức tối nhìn mình, hắn cũng sôi gan, định đá tên đó một trận, chợt nhớ tới lời dặn của thượng quan --- Không được vô cớ đánh người Hồ, đánh một lần phạt 20 đồng.
Vừa rồi đá tên người Hồ đó mấy cái, nếu bị hắn đi kiện thì toi, tránh bị phạt 20 đồng, Hàn Đạt lấy ra một đồng tiền nữa, định mua nước ô mai mời người Hồ uống. Lại nghĩ người Hồ không uống quen thứ này, nên bỏ 2 đồng mua bát rượu cho người Hồ, xem như giải quyết chuyện cho xong.
Mặc dù ngôn ngữ không tương thông, nhưng khi Hàn Đạt đưa bát rượu tới, người Hồ có ngốc đến mấy cũng biết người ta có ý tốt, bê bát rượu lên. Hai người một bạt ô mai, một bát rượu cụng vào nhau, chuyện vừa rồi thế là kết thúc.
"Quan nhân, vừa rồi ngài đánh ta, có phải không được dẫn lạc đà vào thành?"
Phụt ~~~
Hàn Đạt phun nước ô mai ra ngoài, thiếu chút nữa thì chết sặc, ho nửa ngày trời mới thở đều trở lại, tóm lấy ngay cổ áo người Hồ, rống vào mặt:" Tên chó má ngươi biết nói tiếng người à?"
Người Hồ mũi cao mắt sâu chẳng sợ, đặt bát rượu xuống:" Ngài vừa đánh người, nên ta được vào."
Hàn Đạt tức tới bật cười, buông tên khôn lỏi này ra:" Không dễ dàng thế đâu, lạc đà không được vào thành."
"Lạc đà của ta đều là loại thượng hạng."
"Tốt đến mấy cũng không được vào thành, thứ đó quá thối."
"Lạc đà của ta còn chở toàn hàng tốt."
"Hàng tốt được vào thành, lạc đà thì không."
"Lạc đà không vào được, hoàng tốt không vào được, người Trường An đều đang đợi hàng tốt."
"Ngươi có thể thuê xe ngựa chở hàng vào chợ Tây, lạc đà không cho vào ..."
Khi hai người đang mặt đỏ tía tai cãi nhau thì tiếng tù và vang lên trên tường thành, Hàn Đạt mặt biến sắc, rút đao ra đứng giữa đường hô:" Địch tập, địch tập, không được ai ra vào."
Mới đầu chỉ có một tiếng tù và, khoảnh khắc vô số tiếng vang khắp nơi.
Lông tóc Hàn Đạt dựng đứng, sau khi chặn đám đông lại, hắn cùng đồng bạn nhanh chóng kéo rào chống ngựa ra chặt lỗ hổng, bốn người đứng canh, bốn người chạy vào gian phong nhỏ. Không bao lâu bốn người kia mặc giáp da, cầm trường mâu xuất hiện.
Thân là thập trưởng, Hàn Đạt giương cung chĩa vào lỗ hổng, quát:" Người không liên quan lùi ra sau ba mươi trượng."
Sau đó lại thêm bồn người luân phiên vào phòng gỗ vũ trang.
Cùng lúc đó có thêm nhiều người điên cuồng chạy tới, hỏa kế, nông phu, tiểu thương đều có. Không cần biết ai chạy vào, chạy ra đều là binh sĩ toàn thân mặc giáp.
Chuông lớn ở chung lâu bắt đầu gõ, tiếng chuông này không chậm rãi thong thả như bình thường mà gấp gáp liên hồi, tiếng chuông cho thấy sự gấp gáp.
Ù ù ù ~~~~
Tiếng tù và lấp kín khe hở thành Trường An.
Vân Sơ đơn thương độc mã đứng ở trước Chu Tước Môn, cùng lúc ấy, trong thành Trường An có vô số người chạy ra ngoài, cũng có vô số người từ ngoài chạy vào trong.
Hỏa kế đang mặc cả tiền với khách, nghe thấy tiếng tù và, vứt ngay khách đó chạy vào phòng, khi đi ra đã là một võ sĩ, tay lăm lăm đao kiếm. Khách sợ tới vứt cả hàng mà chạy, hỏa kế thì nhảy lên lưng con lừa khách bỏ lại mà đi.
Học tử đang học ở Quốc tử giám chạy mất, khách đang uống rượu chạy mất, khách đang ăn uống ở nhà chạy mất, nam tử đang hẹn hò với tình nhân giữa ban ngày cũng chạy mất để lại phụ nhân còn thở dốc ...
Thân ở Trường An, ba khắc không tới đánh mười hai gậy, một canh giờ không tới đánh năm mươi gậy, chiến sự bùng phát không tới, chém.
Trong ngoài thành, vô số binh sĩ cưỡi đủ thứ lừa, ngựa, lạc đà chạy tới tụ tập ở Chu Tước Môn.
Xung quanh Vân Sơ đã có ba nghìn giáp sĩ, kỵ binh năm trăm, quân trận đã hình thành, giáp sĩ đi trước, kỵ binh phía sau, từ từ tiến lên. Cứ đi thêm một tầm cung, quan đội sau lưng Vân Sơ lại thêm một nghìn, đợi khi Vân Sơ rời Trường An chừng một dặm dừng lại đã có năm nghìn giáp sĩ, hai nghìn kỵ binh vào hàng ngũ.
Vân Sơ lại tiến thêm một trăm bước, 500 giáp sĩ cầm thuẫn lớn đã chắn trước mặt, kỵ binh được giáo úy hò hét cũng giàn ra hai bên như hai cái cánh lớn.
Ù ù ù ~~~
Tiếng tù và trên tường thành vẫn kêu, chuông trên tường thành vẫn gõ, cùng tiếng chiêng la ngoài đồng quê hòa làm một.