Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 927 - Q4 - Chương 170: Dụ Rắn Rời Hang.

Q4 - Chương 170: Dụ rắn rời hang. Q4 - Chương 170: Dụ rắn rời hang.

Phải nói đại đội nhân mã thao luyện, thanh thế kinh người.

Người Hồ vữa nãy còn tranh cãi với Hàn Đạt, nhìn thấy cảnh tượng này lặng lẽ dẫn đội lạc đà của mình đi về phía Khúc Giang lý, đó mới là chỗ thương đội tập hợp. Hắn thông thạo tiếng Đại Đường như thế, làm sao có thể không biết quy củ này, chẳng qua là hắn giở trò khôn lỏi, tránh tốn ít tiền xe ngựa thôi.

Hai vị chính phó sứ Đại Thực Abdulx Ashim Mutalov và Aziz Syed Hamid vẫn chưa rời Trường An, bọn họ đứng trên tòa trà lâu chứng kiến cảnh này, gương mắt không thể coi là bình tĩnh.

"Trường An là tây đô của Đại Đường, bọn họ còn có tây đô Lạc Dương, bắc kinh Tấn Dương nữa, đều là tòa thành quy mô tương đương. Thực sự là chưa từng có, chúng ta phải ghi chép lại đúng điều mắt thấy tai nghe mới được."

"Lần này ta định theo Vân Sơ tới Lạc Dương, tham gia nghi thức sàng tọa của Phật nữ Vân Na. Ông tới Tấn Dương đi, xem tòa thành đó có phải cũng lớn như Trường An không?"

"Được, xem Tấn Dương xong, ta sẽ phía nam Đại Đường, nghe nói đi đường biển cũng tới được Đại Thực, ta muốn thử xem."

"Như thế cũng tốt."

Người Đại Thực xem người Đại Đường quân diễn, trong lòng không gợn quá nhiều sóng gió, dù sao Đại Đường có cường đại tới mấy, bọn họ cũng không thể đem nhiều quân vượt Tây Vực, Hà Trung, giao chiến với Đại Thực.

Nhưng lọt vào mắt sứ giả Thổ Phồn, nước Oa thì khác rồi. Nhất là sứ giả Thổ Phồn, nhưng quân Đường từ lúc cảnh báo tới lúc hừng hực khí thế tập hợp. Nhìn trang bị, nhìn sĩ khí, nhìn quân trận, hắn hiểu vì sao tòa thành này dám đục thủng lỗ chỗ như thế.

Hắn thấy dũng sĩ Thổ Phồn không nên từ cao nguyên xuống đánh nhau với đội quân thế này.

Sứ giả nước Oa thì kinh ngạc đằng sau một Trường An phồn hoa lại có cả đội quân cường thịnh, ngưỡng mộ với Đại Đường tăng thêm một phần.

Còn về việc đội quân cường đại này đi đánh bọn họ thì giống người Đại Thực, họ chẳng sợ.

Họ không thấy quân đội Đại Đường có lý do gi vượt qua biển khơi nguy hiểm tới hòn đảo nhiều động đất, nhiều núi lửa ấy. Nếu Đại Đường muốn họ quy phục, bọn họ vui vẻ đem hết người chuyển khỏi hòn đảo đó, tới Đại Đường sống.

Tiếc là người ta không chịu.

Vân Sơ nhìn bốn xung quanh, chẳng tìm thấy nơi nào cho phủ binh của mình luyện tập, tuy người Thổ Phồn rất thích hợp, nhưng bọn họ lại không chịu rời cao nguyên.

Không có chiến tranh quy mô, Vân Sơ chuẩn bị đem những người này chia thành từng nhóm nhỏ, hoặc là làm đội hộ vệ đi Tây Vực, hoặc là lấy thân phận đoàn mạo hiểm đi tới thành Đại Hành, hoặc tới phương nam ra biển. Tóm lại y sẽ nghĩ cách huấn luyện họ thành quân nhất hợp cách.

Phải gìn giữ được chất sắt thép trong máu người Trường An, đó là điều quan trọng nhất.

Xem Vân Sơ thao luyện binh mã không chỉ có sứ tiết các nước, mà phần đông là người Đại Đường.

Cái nhìn của họ khác với sứ tiết, trong mắt họ, hoàng đế vừa rời Trường An, Vân Sơ liền điểm binh thao luyện, đây không phải là thời cơ chính xác, thậm chí có thể nói là lòng dạ bất lương.

Vân Sơ phong tỏa giao dịch địa khế hai huyện Trường An, Vạn Niên chặn đường phát tài của rất nhiều người, vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm đợi bọn họ có sơ hở kéo khỏi vị trị huyện lệnh hai huyện.

Cho nên tới chập tối khi cuộc diễu binh kết thúc, tín sứ chạy qua Bá Kiều tới Lạc Dương đã không dưới trăm người.

Lộ trình bốn trăm dặm, chỉ mười ba dịch trạm thôi, liên tục đổi ngựa chỉ một ngày đêm là mưu đồ khó lường của Vân Sơ sẽ bẩm báo cho người ở Lạc Dương biết rồi.

Chuyện này Vân Sơ chẳng bận tâm, nếu đám người kia thông minh một chút chúng sẽ thấy trong toàn bộ cuộc diễu binh này, không xuất hiện bóng dáng Ôn Nhu. Đám người đó thường quá chú ý tới Vân Sơ, vì Vân Sơ quá ngang ngược, quá nổi bật, quá khó ưa, quá kiêu ngạo, nên họ thường vô tình bỏ quên dưới bóng quá lớn Vân Sơ tạo ra, có một người ở mức độ nào đó còn nguy hiểm hơn rất nhiều.

Ôn Nhu đã dẫn người đợi sẵn ở Bá Kiều bắt tín sứ rồi.

Người ra tay là Trương Đông Hải, hắn suất lĩnh bách kỵ ti như sói đói rình rập, không tín sứ nào qua mắt được hắn.

Trương Đông Hải phụ trách bắt người, Địch Nhân Kiệt xem thư, Ôn Nhu sao chép. Sau một đêm Địch Nhân Kiệt chỉ trọng điểm, Ôn Nhu trau chuốt văn chương, giao Trương Đông Hải trình lên hoàng đế.

Khi trời sáng, Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt về Trường An, lấy ra một tấm bản đồ:" Xem ra không phải chỉ chúng ta nghĩ Trường An là của mình, rất nhiều người nghĩ thế, chỉ đợi hoàng đế rời đi là nghĩ cách kiểm soát tòa thành này."

Vân Sơ nhìn bản đồ, trên đó ghi chú đủ loại tên họ, chẳng cần nhìn tên phía sau, nhìn họ là đủ biết không phải loại dễ chung sống.

Không chỉ có hào tộc bản địa Trường An, còn có rất nhiều thế lực bên ngoài đang muốn hất cẳng Vân Sơ, và Ôn Nhu, hai kẻ ngáng đường phát tài của họ.

Nguồn cơn tất nhiên vẫn là chuyện khai phát Trường An.

Chu Tước đại nhai dài mười dặm, phường thị hai bên có dưới không tới ba mươi cái. Ai ai cũng biết giá nhà hai bên con đường này không nhỏ. Nhất là khi huyện Vạn Niên, huyện Trường An truyền ra tin chuẩn bị mở tường thành, lại còn phá cả tường phường cũng rất có tác dụng phòng ngự, giá nhà đất gần Chu Tước đại nhai tăng lên hơn gấp đôi.

Đáng tiếc, có người ra giá cao nhưng không có ai bán, dù có người bán thì tới chỗ hộ tào cũng bị đuổi về.

Thứ này hiện giờ không thể nào giao dịch, nhưng sớm muộn gì cũng lấy ra giao dịch, nếu không bách tính cũng phản đối họ. Vân Sơ phong tỏa chỉ vì một nguyên nhân, giá cả chưa tới mức y dự liệu.

Ôn Nhu uể oải nói:" Giá của cửa hiệu mặt đường đã tăng gấp ba, tổng giá trị thì vào khoáng 110 vạn tới 120 vạn. Con số này so với 500 vạn mà người ta định dùng để ném vào Trường An còn cách quá xa."

"Ta từng tính toán, nếu đột nhiên có khoản tiền 80 vạn quan đổ vào Trường An, vật giá Trường An sẽ tăm thêm ba thành, bách tính phổ thông khó mà sống nổi."

"Nếu 500 quan đổ vào thị trường, vật giá ít nhất tăng gấp đôi, như thế bách tính còn muốn sống chỉ có cách rời Trường An chứ chẳng thể làm gì khác."

"Cư dân bản địa lấy tiền xuống quê hoặc đi nơi khác sống, đám hào tộc sẽ nhảy vào."

"Bọn chúng thông qua việc nâng giá lương thực cùng những vật tư, nhu yếu phẩm cuộc sống, thu lại tiền từ tay bách tính."

"Cuối cùng chúng thông qua việc tiền tăng giá, chẳng khác nào lấy không địa khế trong tay bách tính, hoàn thành kế hoạch thay chim trong lồng của bọn chúng."

Vân Sơ gõ bàn suy ngẫm:" Thực ra đứng ở góc độ quan phủ mà nói, phú hộ trong thành càng nhiều càng tốt, tới khi đó, bất kể là thuế, hay là tỉ lệ biết chữ, kinh tế thành thị đều được năng cao. Đuổi đi nhà nghèo, giữ lại hào môn đại tộc, hoàn cảnh chỉnh thế của Trường An sẽ được nâng tầm."

"Về tổng thể là có lợi."

"Bất lợi nằm ở chỗ, bách tính chỉ là đám đông ô hợp, quản lý bọn họ, quan phủ mới phát huy được quyền uy của mình."

"Hào môn đại tộc lại câu kết với nhau, giống sự kiện bọn chúng liên kết đâm sau lưng ta lúc trồng bông mấy năm trước, một khi chúng thành phe đa số ở Trường An, quyền uy của chúng ta sẽ bị khiêu chiến cực lớn."

Địch Nhân Kiệt cả đêm không ngủ, đầu óc mơ hồ, ngáp ngắn ngáp dài, chỉ Trịnh thị và Thôi thị trên bản đồ:" Hào môn đại tộc không phải là một thể, ít nhất chỉ cần hai nhà này chỉ cần ở một chỗ là đánh nhau sống chết, thế gia đại tộc có truyền thừa lâu đời, cũng có thù hận lâu đời, loại thù hận đó đã không thể cởi bỏ được."

Ôn Nhu cười:" Nơi bọn chúng tranh đoạt vốn là nơi chúng ta muốn khai phát, có thể cân nhắc bán địa khế giá cao cho chúng. Chúng ta lấy tiền của chúng rồi chọn nơi khác bố trí bách tính, đợi khi an bài bách tính xong thì quay lại khai phát chỗ bọn chúng, sớm muộn cũng làm."

"Làm như vậy không đắc tội với ai, chúng ta có lợi ích. Dù sao ở Trường An này, muốn mảnh đất nào tốt, mảnh đất nào không tốt, do huynh đệ ta quyết định, đúng không?"

(*) Úp bô bất động sản đây mà.

Bình Luận (0)
Comment