Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 928 - Q4 - Chương 171: Có Cống Hiến Mới Được Hưởng.

Q4 - Chương 171: Có cống hiến mới được hưởng. Q4 - Chương 171: Có cống hiến mới được hưởng.

Thủy hoàng đế năm xưa bình định sáu nước đã cưỡng ép di chuyển phú hào thiên hạ tới Hàm Dương, làm người Tần vốn đoàn kết bắt đầu có vết nứt.

Vì rõ ràng là người Tần bọn họ là phe chiến thắng, nhưng khi những phú hộ kia di dời tới, người Tần phát hiện, mình sống còn kém đám quý tộc và hào cường thất thế kia.

Đánh trận thì bọn họ liều mạng, nộp thuế bọn họ góp phần, lao dịch bọn họ góp sức, xây Trường Thành, xây Tần Lăng không thiếu bọn họ. Đến khi hưởng thụ thành quá chẳng thấy bọn họ đâu.

Đó là nguyên do Hán Cao Tổ vào Hàm Dương, mưu sĩ Lệ Kỳ Thực Kỳ và Lục Giả nói với người Tần, chỉ cần họ đầu hàng, quân Hán sẽ không cướp bóc đốt phá, hơn nữa phế truất Tần luật hà khắc, chấp hành ba điều luật, gọi là ước pháp tam chương, kẻ giết người chết, đả thương người và trộm cắp phải đền tội.

Chính ba điều luật đơn giản này, cùng với đủ loại bất công trước đó, khiến người Tần dũng mãnh cái thế luôn ca vang "Lão Tần hiên ngang, chết không quay đầu", vậy mà không ai phản kháng.

Đây là chuyện đang diễn ra ở Trường An, Trường An bao năm qua có thể phát triển tới ngày nay không thể thiếu đóng góp của bách tính, nếu giờ đây để đám hào môn đại tộc nhảy vào hưởng thành quả, kết cục sẽ giống Đại Tần năm xưa.

Cái Vân Sơ theo đuổi là lòng người, y muốn bồi dưỡng ra bách tính phù hợp với giá trị quan của y, chứ không phải là theo đuổi phú quý của Trường An.

Thế nên bách tính mới là đối tượng Vân Sơ tích cực đoàn kết, không phải đám hào môn đại hộ.

Địch Nhân Kiệt ngồi bên bếp lò, dùng que cời than:" Ta đứng về phía bách tính, ta muốn để họ nếm thử tư vị giàu có là gì. Ta tin một khi bọn họ biết rồi, nhất định sẽ không chịu mất đi, vì phù quý không dễ dàng có được đó, bọn họ sẽ nguyện hi sinh tính mạng."

Ôn Nhu luôn suy nghĩ thực té nhất:" Giá nhà đất hai bên Chu Tước đại nhai chưa đạt yêu cầu, đợi khi giá lên tới năm lần, ta nghĩ mới thích hợp, như thế số tiền 500 vạn bọn chúng định đổ vào, sẽ tiêu trừ được 200 vạn."

Địch Nhân Kiệt lấy trong ống tay áo ra quyển trúc, trải lên bài chỉ góc đường chính rộng lớn:" Nếu như thế chẳng phải Chu Tước đại nhai sẽ đẹp lộng lẫy sao?"

Vân Sơ mới nhìn lướt qua bản quy hoạch của Địch Nhân Kiệt đã khinh bỉ:" Chỉ thế thôi à? Ngay cả bồn hoa quý, thềm dá xanh, rường cột trạm trổ không có, sao xứng với nhu cầu của đám hào môn?"

Địch Nhân Kiệt bất mãn:" Chúng ta làm đường, không phải phải xây hoàng cung."

"Chúng ta phải khiến người ta cam tâm tình nguyện bỏ ra 200 vạn, với đám hào môn này, người ta chỉ cần thứ tốt nhất chứ không sợ thứ đắt nhất." Ôn Nhu tặc lưỡi:" Cứ nghĩ thứ tên béo ngươi làm ra phải không tệ, ai ngờ là rác rưởi."

"Chúng ta nhất định phải khiến 500 vạn người ta đổ vào bị tiêu hóa hết, phải lắng đọng ở Trường An. Hoài Anh huynh thiết kế này của ngươi mang ra làm người ta xấu hổ."

"Chỉ cần thứ tốt nhất, không sợ thứ đắt nhất à?" Địch Nhân Kiệt tựa cười tựa không nhìn Ôn Nhu:" Được, năm ngày sau ta cho ngươi thứ tốt nhất."

Nhìn Địch Nhân Kiệt mặt hầm hầm bỏ đi, Ôn Nhu lắc đầu, đúng là xuất thân từ gia tộc nhỏ, chưa thấy thế nào là xa hoa.

Năm ngày sau cuối Chu Tước đại nhai, huyện Vạn Niên bố trí một sa bản thực cảnh cực lớn, trên sa bàn đó, một Chu Tước đại nhai tám làn đường hai chiều đẹp như mộng xuất hiện trước mặt mọi người.

Con đường đó không còn bộ dạng bụi đất mịt mù như bây giờ nữa, làn xe có bốn cái, đường ngựa đi bốn cái, tổng cộng tám làn.

Đường cho xe đi làm theo quy cách của sân mã cầu phường Tấn Xương. Đường cho ngựa trải đất vàng, cát mỏng, rồi trồng cỏ, cách mười trượng có sáu đôi cột đèn.

Nếu nói con đường này đã làm cho người Trường An phải kinh ngạc tới rớt cằm, thì hai bên đường còn là những căn nhà trạm trổ như cung điện, xa hoa tới độ làm người ta không dám nhìn thẳng.

Thứ này được trưng bày ngay trước Hoàng Thành, người tới xem liên miên không dứt, đều nóng lòng trông đợi sớm ngày thấy nó.

Trường An lưu thủ Lưu Nhân Quỹ xem xong sa bàn này, hỏa tốc triệu tập Vân Sơ, Ông Nhu tới quan nha lưu thủ nghe lệnh.

"Vân Sơ, đây là mưu kế của ngươi thôi phải không? Ngươi sẽ không xây Chu Tước đại nhai thành thế này phải không?"

Vân Sơ vừa mới tới nơi, Lưu Nhân Quỹ đã hỏi với giọng đầy kỳ vọng.

Vân Sơ mặt thật như đếm đáp:" Sa bàn thực cảnh đã đưa ra, tất nhiên là dựa theo đó để xây dựng rồi."

Lưu Nhân Quỹ thoáng cái mặt đen xì:" Ngươi có nhiều tiền và vật tư như thế để xây dựng không?"

Vân Sơ cười:" Tất nhiên ta không có, nhưng đám hào môn đại hộ đang bám theo lão ca đi khắp thế giới muốn huynh lệnh ta cho giao dịch địa khế thì rất nhiều tiền."

Lưu Nhân Quỹ nghiến răng:" Ngươi còn hứa với bệ hạ xây hai cung điện Đại Minh, Hưng Khánh, vì sao còn đem bao nhiêu tiền ra trang trí một con đường?"

Vân Sơ thở dài:" Nếu ta có 500 vạn quan, ta nhất định tiêu vào y quán, hiệu thuốc, thủy lợi, cầu cống, đường xá. Đáng tiếc, số tiền này không phải của ta, ta không định đoạt được, người ta chuẩn bị bỏ tiền mua nhà hai bên Chu Tước đại nhai, ta có cách nào được?"

"Nếu nhà hai bên đường không đủ đắt, bọn chúng dư tiền đi mua hết nhà đất nơi khác thì phải làm sao? Tới khi đó nhà cửa trong thành Trường An này đều là của phú hộ, lão ca bảo người không có tiền ở chỗ nào?"

"Từ đó Trường An chỉ còn hai loại người quý nhân và nô phó, huynh thấy có được không?"

Biết rõ việc Vân Sơ làm là đúng, Lưu Nhân Quỹ cần kiệm cả đời vẫn không tiếp nhận nổi:" Thế này quá xa hoa, ngươi không sợ xây dựng Trường An quá đẹp, bệ hạ muốn quay về à? Một lần rời đô như vậy biết hao tốn biết bao nhiêu không?"

Vân Sơ hỏi lại:" Lão ca nói xem, bệ hạ có ở trong cái tòa thành không có tường thành không?"

Chắc chắn là không rồi, Lưu Nhân Quỹ đi qua đi lại, ông ta tuy sở trường quản lý địa phương, nhưng ở chuyện phát triển lại không quá am hiểu:" Bệ hạ có biết chuyện ngươi làm không?"

Vân Sơ gật đầu:" Sao lại không, Trương Đồng Hải suốt ngày quanh quẩn bên cạnh, có chuyện gì giấu được bệ hạ chứ?"

Ôn Nhu tới muộn hơn một chút, Lưu Nhân Quỹ lại hỏi:" Nếu hào môn đại hộ thấy nhà các ngươi làm quá đắt, không chịu mua thì sao?"

Ôn Nhu cười nhạt:" Không mua à? Hào môn đại hộ phải có khí phách, nếu cả chút khí phách đó mà không có thì tư cách gì an cư ở Trường An."

Lưu Nhân Quỹ không yên tâm:" Bọn họ có tiền, nhưng bọn họ không ngốc, nhỡ họ không mua thì sao?"

Vân Sơ giang rộng tay:" Bọn họ không mua ta tất nhiên không xây thế nữa, lão ca của ta, mua hay không do bọn họ quyết, xây hay không lại do chúng ta quyết."

"Huynh cứ yên tâm, nếu họ không mua, ta dựa theo kế hoạch ban đầu, xây dựng những phường thị đã quy hoạch. Đợi xây dựng xong, giá cho người Trường An một mức, giá cho người ngoài là mức khác."

"Dù sao, người từ ngoài tới, không tham dự kiến thiết Trường An, không đóng góp thuế xây dựng Trường An, không lao dịch vì Trường An, lại muốn hưởng thụ những thứ người Trường An vất vả phấn đấu có được à? Nằm mơ đi."

Bình Luận (0)
Comment