Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 930 - Q4 - Chương 173: Quý Công Tử Và Trẻ Chăn Trâu.

Q4 - Chương 173: Quý công tử và trẻ chăn trâu. Q4 - Chương 173: Quý công tử và trẻ chăn trâu.

Đối diện với lời khen của Lưu Nhân Quỹ, Vân Sơ không nhận, y có suy nghĩ rất khác:" Một thành thị thành thị có tốt hay không, không phải xem mức sống cao nhất nơi đó thế nào, mà xem mức sống thấp nhất ở đó thế nào."

"Mọi người đừng nghĩ ta là người tốt, hay là nổi lòng từ bi làm việc thiện. Ta là quan viên, ta quan tâm tới vấn đề phát triển lâu dài của Trường An, chứ không phải nhất thời mềm lòng mà đánh mất đi sự cảnh giác của quan viên."

"Đại đường thiếu nhất là quan viên biết chăn dân, bất kể quan tốt hay quan xấu, họ đều không hiểu cách chăn dân, từ bi, nhân từ cũng không thể khiến địa phương phát triển, lòng tốt hại người không phải chuyện hiếm. "

"Một mục dân giỏi là người biết trước khi mùa đông tới giết hết con gia súc ốm bệnh, giữ lại lương thực quý giá cho con khỏe mạnh vượt qua mùa đông."

"Lần này bách tính vận khí tốt, ta vì muốn thông qua ba phường thị này để tuyên truyền hành vi giàu mà bất nhân của đám hào môn đại hộ, cũng muốn thông qua cải tạo ba phường thị này để nâng cao uy vọng của quan phủ."

"Để đối phó lại với đám hào môn này, chúng ta cần có đồng minh, không thể chỉ biết trông cậy vào sự tin tưởng của bệ hạ được. Đó là phải cho bách tính thấy, chúng ta đứng về phía họ, như thế bách tính đứng về phía chúng ta."

"Từ xa tới nay, đối tượng bị chèn ép của hào môn đại hộ là bách tính cùng khổ, đó là lý do vì sao ta dù chịu thua lỗ cũng cải tạo ba phường thị đó.

Vân Sơ nói xong, chút sùng bái vừa nổi lên trong lòng Địch Nhân Kiệt, Lưu Nhân Quỹ liền tắt ngúm, chỉ có Ôn Nhu là bình thường trở lại.

Quan viên là quan viên, không thể lấy đạo đức cá nhân ra làm một việc, nếu không chỉ làm theo cảm tính, chắc chắn là hại người hại cả mình.

Tựa như ví dụ mục dân Vân Sơ nói, nếu vì mềm lòng, vì đạo đức, cố gắng cứu con cừu già yếu bệnh tật, hậu quả mùa đông không đủ thức ăn mà chết cả đàn.

Thế nên Ôn Nhu ủng hộ Vân Sơ:" Nếu không ai chịu bỏ tiền mua địa khế ba phường thị đó thì huyện nha hai huyện bỏ tiền ra vậy."

Vân Sơ cười:" Thực ra nếu có người bỏ tiền ra mua thì ta cũng phá thôi, ta không cho người khác phá hoại kế hoạch của chúng ta."

Địch Nhân Kiệt điều chỉnh lại cảm xúc, lý trí phân tích vấn đề:" Nếu ngươi muốn gán tiếng xấu giàu mà bất nhân cho đám hào môn, vậy thì nên để Lưu công ra mặt, thảo luận tính khả thi việc cải tạo ba phường đó. Bọn họ sẽ từ chối, lúc đó ngươi danh chính ngôn thuận rồi."

"Để ta đi cho, ta đi đánh trận đầu, đảm bảo chuyện không thành, sau đó Lưu công đi, cuối cùng nên mời cả thái tử, nhất định phải thể hiện thành ý của chúng ta, thể hiện họ thấy Trường An không có tiền, thiếu thốn bốn bề, bị Công bộ, Lại bộ bài xích, chúng ta không có hào môn đại tộc ủng hộ thì không làm được gì. Vì bách tính chúng ta hạ mình xin họ giúp đỡ." Ôn Nhu nói tới đó thì bảo với Vân Sơ:" Ngươi thì khỏi đi."

Vân Sơ lo lắng:" Ngươi và Lưu công đi thì không vấn để, e thái tử ra mặt, bọn chúng đồng ý thì hỏng."

Ôn Nhu ưỡn ngực cực kỳ tự tin nói:" Ngươi là tên quỷ nghèo sinh ra làm tên chăn cừu, ngươi hiểu hào môn đại tộc hơn, hay là ta một quý tử cao môn hiểu họ hơn?"

Vân Sơ thấy Địch Nhân Kiệt, Lưu Nhân Quỹ đều không phản đối nên đồng ý.

Vì thế ngày 18 tháng 4, ngày lành tốt, Trường An huyện lệnh Ôn Nhu mang theo tứ lễ tới Thôi thị ... Chỉ một tuần trà thôi hắn đã lảo đảo che mặt chạy ra ngoài.

Tiếp đó Ôn Nhu sửa soạn lại lễ vật, tới phường Vĩnh An bái phỏng Trình Hoài Trung đương gia của Trịnh thị, cũng chỉ một tuần trà là sầm mặt bỏ đi.

Đợi khi Ôn Nhu tới phủ Liễu thị thì thấy biển từ chối tiếp khách, thất vọng quay về.

Tiếp đó Lưu Nhân Quỹ tới Thôi thị, thời gian ở lại lâu hơn, một bữa cơm, có điều khi về, lo lắng trùng trùng. Tiếp đó tới Trịnh thị thì gia phó nói, chủ nhân vào Chung Nam Sơn tu đạo, không ở nhà.

Đại môn Liễu thị vẫn treo cao biển từ khách.

Thái tử Lý Hoằng biết tin hai vị quan một lòng vì dân bị đại hộ phũ phàng từ chối, đùng đùng nổi giận cưỡi ngựa tới tìm thì gia chủ ba nhà hỏi tội, gia chủ ba nhà biến mất.

Dù Vân Sơ không hỏi vì sao, Ôn Nhu làm sao chịu bỏ qua cơ hội lên mặt với y, cầm cái quạt bỏ phe phẩy đi qua đi lại như Khổng Minh, chĩa quạt vào mặt Vân Sơ giáo dục.

"Nếu như ta chịu nhận hối lộ, đám hào môn sẽ rất vui mừng."

"Nếu Lưu công chịu nhận hối lộ, bọn chúng sẽ đưa ông ấy số tiền gấp đôi tiền hối lộ ta."

"Nếu thái tử không đùng đùng nổi giận tới nhà bái phỏng, mời bọn chúng tới Đông cung bàn bạc, bọn chúng dù có lỗ cũng sẽ dốc tiền túi ra cải tạo ba cái phường cũ nát đó, chúng nhất định sẽ làm."

"Đáng tiếc, thái tử lại có ý đồ tới hỏi tội, bọn chúng thấy không nên mở tiền lệ này, nếu không thái tử cho đó là chuyện hiển nhiên, không chịu nhớ ân tình của bọn chúng.”

Không thể không nói lần này thì đúng là quý công tử Ôn Nhu cao tay hơn trẻ chăn cừu Vân Sơ rồi.

Từ xưa tới nay hoàng quyền không xuống tới thôn quê, điều này biến hào môn đại tộc có địa vị không khác gì chư hầu.

Bạch y ngạo vương hầu chính là cảnh giới tinh thần tối cao mà thế gia đệ tử theo đuổi.

Mặc dù bạch y là chỉ thân phận không quan chức, nhưng Vân Sơ muốn coi nó ám chỉ y phục, y phục làm bằng tơ lụa trắng. Chỉ có loại bạch y này mới dám đón gió uống rượu, áo bay lất phất, đối diện với vương hầu chẳng sợ hãi, lớn tiếng chỉ trích, túng luận thiên hạ.

Nếu mà là nông dân áo vải mà dám có thái độ đó thì bị người ta lôi đi chém đầu, thành thứ điêu dân to gan rồi.

Muốn kiêu ngạo phải có nền tảng chống đỡ.

Vân Sơ hiện giờ rất kiêu ngạo, y lệnh cho tư lại huyện nha tiếp nhận địa khê của bách tính phường Đại An.

Không cho bách tính tiền bạc gì, chỉ đảm bảo sẽ phân phối cho họ nhà ở diện tích gấp đôi ở nguyên chỗ cũ.

Khi tiếp nhận địa khế của bách tính, tư lại nói rất rõ ràng, bách tính sẽ được ở nhà hai tầng, nhưng không phải là nhà riêng rẽ, mà là lầu hai tầng nhiều căn phòng nối liền với nhau.

Đây là phương án mà huyện nha phải tra hạch toán kỹ càng đưa ra, đã là cách có lợi cho bách tính nhất rồi.

Địch Nhân Kiệt theo lời mời của huyện lệnh Trường An, đã tới phường Khai Hóa bắt ma hổ. Nơi này dân cư thưa thớt, xây nhà ở đất trống sẽ giải quyết được vấn đề nhà ở của vô số nông dân giàu có lên, một lòng muốn vào trong thành sinh sống.

Còn phường Thanh Long thì do huyện Vạn Niên, Trường An cùng nhau tiếp nhận.

Đối với sự an bài này, lại mục huyện Vạn Niên không ai phản đối, nhưng bọn họ dùng phương thức vi diệu tỏ rõ thái độ của mình.

Đó là tất cả mọi người đều nỗ lực làm việc, nhưng trên mặt không còn nụ cười nữa.

Vân Sơ hiểu tâm tình của bọn họ, dù sao người ta làm quan là để ngồi trên đầu người khác, là có cuộc sống tốt đẹp, chứ chẳng phải vì để làm đám quỷ nghèo được sống tốt đẹp hơn.

Do sự tích huy hoàng trong quá khứ của huyện tôn, bọn họ thà tin huyện tôn có mưu đồ, tổn thất trước mắt là an bài để có lợi ích lớn hơn sau này.

Bởi thế bọn họ cho rằng mình phải nỗ lực để mưu kế của huyện tôn thành công.

Bình Luận (0)
Comment