Dạo gần đây trong các phường thị bắt đầu lưu hành hai câu thơ ... Cửa son thừa thịt thối, bên đường xác chết khô.
Hai câu thơ này rất vô vị, nói thẳng ra là chẳng có ý nghĩa gì cả, mới đầu mọi người chỉ coi là một câu nói đùa thuận miệng thôi.
Nhưng dần dần phường thị ngày càng có nhiều tin đồn đám hào môn đại tộc ngược đãi nô phó, điền nông, hai câu thơ này liền có thêm đóng dấu --- Nói về hào môn Thôi thị, Trịnh thị, Liễu thị.
Ngàn năm qua đám hào tộc này có sóng gió gì chưa trải qua, đối với tin đồn này, bọn họ có thừa cách đối phó.
Vì thế phường thị liên tục xuất hiện đủ các loại thi ca, với đủ phong cách khác nhau, hoặc hào hùng sôi trào, hoặc thâm tình sâu xa, hoặc như hoa lan rằng thẳm, hoặc đạm bạc như nước.
Những bài thơ này rất nhanh truyền khắp Trường An, được sĩ tử ngâm nga, được ca kỹ biểu diễn, đôi khi có bách tính vất vả sớm hôm đọc một hai câu liên quan cảm khái cuộc đời mình.
Thế là câu thơ thô sơ Cửa son thừa thịt thối, bên đường xác chết khô rất nhanh bại trận, chẳng ai chú ý nữa.
Mùng 8 tháng 5 là ngày Vân Na sàng tọa ở chùa Bạch Mã Lạc Dương, Vân Sơ xuất phát vào ngày mùng 1, đưa theo cả nhà, được gia tướng hộ vệ, tiến thẳng Trường An.
Cùng đi xem lễ còn có Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt, về phần Chung Quỳ thì đánh chết hắn cũng không đi.
Đây là lần đầu tiên Vân gia đi xa, hưng phấn nhất là đám trẻ con Lý Tư, Vân Cẩn, Vâm Cẩm, suốt cả đêm chúng không ngủ, tưởng tượng đủ thứ chuyện hay trên đường.
Khi đội xe của Vân gia đi qua Bá Kiều có một buổi biểu diễn bắt đầu ở phường thị nghèo nhất Trường An.
Vở diễn có tên Bạch Mao Nữ.
Đây là tiết mục ca kịch chưa từng có, một đoàn người đứng trên sân khấu dùng phương thức ca hát thông thuộc với người Trường An nhất, kể một câu chuyện chẳng xa lạ gì với người nghèo.
Có một điền hộ tên Dương Bạch Lao, không may nợ tiền tô hào môn đại tộc, đến Tết gia nô đại hộ tới đòi tiền, Dương Bạch Lao đáng thương không trả được. Gia nô cướp đi nữ nhi Hỉ Nương của ông ta gán nợ, Dương Bạch Lao bị người ta đánh một trận, trong đêm tuyết lớn ông uống nước muối làm đậu phụ bỏ mình ...
Hỉ Nương tới đại hộ bị thiếu gia đại hộ ức hiếp.
Vốn tới đây người nghèo Đại Đường tiếp nhận được, có người cho rằng Dương Bạch Lao cả nghĩ rồi, Hỉ Nương sau này sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Kết quả Hỉ Nương bị ngược đãi thê thảm, cuối cùng chạy trốn, nấp trong sơn động, toàn thân mọc lông trắng, khiến bách tính đau lòng.
Ca cơ đóng vai Hỉ Nương rất đẹp, cuối cùng mặc váy trắng tóc trắng trên sân khấu càng đẹp, khi nàng dùng đá đập đầu thiếu gia đại hộ, bách tính sướng khoái vô cùng.
Có người xem kịch nhập tâm còn lấy đá ném diễn viên đóng vai đại hộ, ác nô trên sân khấu.
Vân Sơ và Ôn Nhu chẳng biết chuyện này, Địch Nhân Kiệt đã bắt mười mấy kẻ đóng giả ma hổ hại người cũng không biết, vì bọn họ đi Lạc Dương rồi.
"Cách tạo ra mâu thuẫn đối lập này là tốt hay xấu, hiện giờ chưa nhìn ra. Có điều lâu dài mà nói, ta nghĩ sẽ có vấn đề."
"Ta lo lần này đối lập với họ là hào môn đại tộc, lần sau là triều đình."
Địch Nhân Kiệt ở trên xe ngựa nói ra lo lắng của mình với hai bằng hữu.
" Không khơi lên mâu thuẫn giữa bọn họ, chúng ta chẳng thể nào được bách tính ủng hộ khi đối đầu với hào môn đại tộc." Ôn Nhu chẳng bận tâm tới lo lắng của Địch Nhân Kiệt, hỏi Vân Sơ:" Một nữ nhân thời gian dài không thấy nắng, không ăn muối sẽ mọc lông trắng à?"
Vân Sơ xúi:" Ngươi thử xem."
Ôn Nhu lắc đầu:" Không nên thử thì hơn, tổn hại đức hiếu sinh."
Địch Nhân Kiệt cảm khái:" Thế gian này chuyện thê thảm nhiều lắm. Lần này ta đi bắt ma hổ giả còn đáng sợ hơn ma quỷ thật."
"Các ngươi có ngờ được tới đêm tối một kẻ đóng giả ma hổ xuất hiện, có thể làm nhục cả thê nữ một nhà trước mặt trượng phu, huynh trưởng họ không?"
"Đáng hận nhất là chuyện này kéo dài mãi, rất nhiều nhà ở phường Đôn Hóa bị ma hổ làm hại, nhưng không ai đi tố cáo quan phủ. Thậm chí bí mật tới người bất lương cũng không biết."
"Khốn kiếp nhất là, có kẻ làm ma hổ truyền thừa tới đời thứ ba rồi, chúng thực sự không còn là con người nữa."
Vân Sơ nói đơn giản:" Đợi mùa thu chém hết những kẻ liên quan đi."
"Vì sao phải đợi tới mùa thu, những kẻ phạm vào tội thập ác bất xá phải chém lập tức chứ? Bọn chúng không xứng đáng sống thêm dù chỉ một ngày."
"Nhạn Cửu yêu cầu, ông ta nói già rồi, muốn dạy ra vài tên đồ đệ nữa, sau này ta có người mà sai bảo."
Nghĩ tới Nhạn Cửu, Địch Nhân Kiệt không có bất kỳ ý kiến nào nữa.
Ôn Nhu căm ghét hỏi:" Ta muốn biết đám nam nhân phường Đôn Hóa trơ mắt nhìn thê nữ của mình bị làm nhục, bây giờ kết quả thế nào?"
Địch Nhân Kiệt trả lời:" Đa phần đưa người nhà rời đi, cũng có một tên tự xưng là Quỷ Kiến Sầu tự sát rồi."
Ôn Nhu trố mắt:" Không phải hắn là Quỷ Kiến Sầu à? Sao lại bị ma hổ hại?"
"Vì không ngăn ma hổ, ma hổ hại một người, nếu phá chuyện tốt của ma hổ, ma hổ sẽ hại cả nhà. Tên đồ tể vì an nguy cả nhà nên nhịn, dù sao lão bà hắn về nói, bị ma đè, danh tiết không tổn thất. Tên đồ tể coi như lão bà mình gặp giấc mộng xuân, không cần liều mạng với ma hổ ... Nhưng chuyện không chỉ xảy ra một lần, hắn không tự thuyết phục bản thân nữa, nên lấy dao mổ lợn tự sát ..."
Loại chuyện này thực sự chẳng dễ chịu, mảnh đất này từ xưa tới nay vốn là nơi mê tín cực kỳ nặng nề, đừng nói ở Đại Đường, hơn nghìn năm sau vẫn xảy ra chuyện thầy cúng lợi dụng làm phép trừ ma diệt quỷ rồi cưỡng bức nạn nhân ...
Vân Sơ nhảy khỏi xe, muốn cưỡi ngựa cho thoáng, không ngờ vừa thò đầu ra ngoài thì tóm ngay Lý Tư vào, búng lên trán nó:" Ai cho phép con lén cưỡi ngựa?"
Lý Tư không sợ còn thừa cơ ôm cổ Vân Sơ làm nũng:" Con chỉ cưỡi một chút thôi, Vân Na cô cô khi nhỏ hơn con đã có ngựa riêng rồi, con cũng muốn."
"Vân Na khác, nó khi biết đi đã cưỡi cừu cái rồi, lớn lên một chút thì tóm sừng cưỡi cừu đực chạy ầm ầm, rồi còn cưỡi trâu, cuối cùng mới cưỡi ngựa. Cô cô con cưỡi ngựa còn vững hơn đi trên mặt đất. Không phải con muốn cưới tài tử à, thế thì đừng học cô cô con."
"Nữ nhi Đại Đường sao có thể không biết cưỡi ngựa?"
Vân Sơ cười gằn:" Được, vậy chỉ cho con cưỡi ngựa tới Lạc Dương."
"Không đâu." Lý Tư hét lên rồi nhảy ra khỏi chiếc xe ngựa đi chậm rãi:
Đứa bé này ngoại trừ say mê trang điểm ra thì làm việc gì cũng chỉ hứng thú được một lúc, đứng thấy lúc này nó thích cưỡi ngựa, nhưng cho nó cưỡi ngựa thoải mái, nó chẳng chịu nổi.
Quan đạo từ Trường An tới Lạc Dương vừa bằng phẳng lại rộng rãi, dù sao thì hoàng đễ vừa đi qua nơi này mà, đương nhiên đường xá trong tình trạng cực tốt.
Do trong đội ngũ có trẻ con, đoàn người Vân Sơ đi không vội vàng gì, thời gian cắm trại nghỉ ngơi còn rất dài, vì thế bảy ngày sau, tức là trước đại điển sàng tọa của Vân Na một ngày, họ mới tới Lạc Dương.
Họ không vào thành, mà tới thẳng chùa Bạch Mã.
Kết quả là ở nơi này hòa thượng như mây, ni cô như mưa, còn chưa tới gần chùa bọn họ đã bị kẹt cứng trong đám hòa thượng, ni cô đi xem lễ.
Cũng may là thái tử đi trước bọn họ một bước đã an bài chỗ ở cho họ trong dịch trạm, nếu không thì chỉ còn cách ở ngoài trời.
(*) Về Bạch Mao Nữ thì bạn nào đọc Vợ chồng A Phủ rồi thì nó cũng na ná vậy đấy, một tác phẩm tuyên truyền chống chế độ cũ.
Trong Minh Thiên Hạ có cả trường đoạn về vụ này.