Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 932 - Q4 - Chương 175: Lời Ca Ca Phải Nhớ.

Q4 - Chương 175: Lời ca ca phải nhớ. Q4 - Chương 175: Lời ca ca phải nhớ.

So với Trường An, Lạc Dương ấm áp hơn, Trường An vào tháng năm mới tới giai đoạn nắng nóng khốc liệt, còn ở cái nơi quỷ quái này đã bước vào thời kỳ lồng hấp tăng nhiệt.

Sở dĩ như thế hoàn toàn vì bốn xung quanh Lạc Dương là mạng lưới sông ngòi dày đặc. Hoàng Hà, Lạc Hà, Duẫn Hà, Thanh Hà, Từ Hà, Thiết Loan Hà, Giản Hà, Triều Hà ... Hơn mười con sông uốn lượn chảy qua mảy đất này.

Thêm vào Lạc Dương địa thế tây cao đông thấp, trong địa phận núi đồi đan xen, địa hình phức tạp đa dạng. Xung quanh có Úc Sơn, Mang Sơn, Thanh Yếu Sơn, Kinh Tử Sơn, Chu Sơn, Anh Sơn, Long Môn Sơn, Hương Sơn, Vạn An Sơn, Thủ Dương Sơn Tung Sơn vây bọc.

Điều này biến Lạc Dương thành nơi mây trên trời hơi có chút động tĩnh thôi là mưa đổ xuống.

Một khi không có mây, Lạc Dương liền biến thành cái lồng hấp.

Phàm là vùng nào tốt một chút, tương đối thích hợp với phòng thủ thì đều là như thế.

Thứ duy nhất Lạc Dương hơn Trường An là giao thông ở nơi này quá thuận lợi.

Lạc Dương nằm ở Trung Nguyên, tây dựa vào Tần Lĩnh, rời Hàm Cốc Quan là tám trăm dặm Tần Xuyên.

Đông kề Tung Nhạc, bắc dựa Thái Hành lại có Hoàng Hà hiểm yếu.

Nam nhìn Phục Ngưu Sơn, có sông núi bao quanh, cái thế bao quát thiên hạ.

Tháng 5, mẫu đơn ở Lạc Dương đã tàn, hoa không còn nữa, chỉ có ít mầm xanh ở trên đầu, còn tách ra vài cánh, nhìn rõ xúi quẩy.

Chùa Bạch Mã không có mẫu đơn, chỉ có hoa quỳnh, tối hôm qua hoa quỳnh vừa mới nở, theo như Trác Mã và A Duẫn Toa kể, đóa hoa thuần màu trắng, lăng lẽ nở, nở tới cực điểm thì trong chớp mắt đã tàn, đẹp tới mức người ta khó quên.

Vân Na không thấy, nàng ngủ tít rồi

Hoa quỳnh do chủ trì chùa Bạch Mã Đạo Chính đại sư tặng cho Vân Na, Đạo Chính thấy Vân Na đơn thuần tự nhiên liền tặng nàng chậu hoa quỳnh sắp nở. Còn nói với Vân Na, nhìn thấy lúc hoa quỳnh nở có thiện ý trong đó.

Thiện ý gì đó Vân Na không cảm thụ được, nàng không thích phiến lá dày của hoa quỳnh, nàng thấy thứ này béo như tri khách tăng của Lạc Dương vậy. Nhất định là ăn nhiều, chiếm nhiều của cải mới có bộ dạng đó. Hoa gì mà nở trong chớp mắt lại tàn trong chớp mắt, lén lén lút lút như trộm. Nhất định là tham ô không ít phân bón, sợ người ta thấy mới nở giữa đêm.

Trác Mã và A Duẫn Toa đem chậu hoa tàn trả cho Đạo Chính đại sư, còn nói, Phật nữ không thích chậu hoa này, nàng thích hồ dương trong sa mạc, có thể lớn lên trong cát, ngàn năm không chết, chết ngàn năm không đủ, đổ ngàn năm không mục.

Đạo Chính đại sư sau khi có câu trả lời của Vân Na liền nói với Huyền Trang đại sư:" Phật nữ không thích thứ phồn hoa trong chớp mắt."

Huyền Trang đại sư nói:" Hồ Dương ở sa mạc chống chọi gió tuyết, ý chí kiên cường, có nước là sống, không nước liền chết cả mảng, cương liệt như dũng sĩ. Không giống xương rồng hóa lá thành gai, sống bò dưới mặt đất, đúng là đáng tán dương."

Đạo Chính tán thưởng:" Chúng ta luôn cho rằng bóng câu qua cửa là thế giới đại thiên, phù du sáng sinh chiều chết cũng là vĩnh hằng, bởi thế mà xem nhẹ sinh mệnh. Phật nữ có kiến thức này, đúng là ngoài dự liệu của lão nạp."

Huyền Trang đại sư chắp tay:" A di đà phật."

Lời Trác Mã nói thay Vân Na là do ca ca bỏ chạy khỏi Quy Tư, đi qua rừng hồ dương ven hồ nói cho Vân Na nghe.

Người khác nói thì Vân Na chẳng nhớ, ca ca nói thì từ nhỏ Vân Na nhớ rất kỹ, ví như ca ca nói buổi tối không được rời lều, ca ca nói không được ăn thịt sống, ca ca nói không được làm bẩn y phục, không được lấy ống tay áo lau miệng ...

Sở dĩ Vân Na luôn ghi nhớ lời ca ca là vì không nhớ sẽ ăn đòn, còn đánh rất đau.

Nhớ tới lời ca ca nói, Vân Na tất nhiên liền nhớ tới ca ca, nhưng Đạo Chính đại sư không cho nàng rời chùa Bạch Mã. Cũng may, tường bao của chùa Bạch Mã không cao như chùa Đại Từ Ân, nên Trác Mã đứng dưới cùng, A Duẫn Toa đứng trên vai Trác Mã, còn Vân Na dẫm lên vai A Duẫn Toa là có thể leo lên tường.

Khi Vân Na thở hồng hộc dùng roi kéo Trác Mã và A Duẫn Toa lên tường, không ngờ nhìn thấy Lý Hoằng ngồi vắt vẻo trên một cành cây.

Dưới cây là đám hộ vệ tới từ Đông Cung, bọn họ ai nấy căng thẳng, nhất là tiểu hoạn quan Thông Đầu càng khẩn trương, sợ thái tử rơi từ trên cây xuống.

Có điều Lý Hoằng leo cây thạo chẳng kém gì con báo của Vân gia, hắn ngồi lắc lư trên cây vẫn vững vàng.

"Ngươi muốn lén leo vào Chùa Bạch Mã đấy à?" Vân Na ngồi trên tường hỏi:

"Nàng muốn lén trốn khỏi Chùa Bạch Mã đấy à?" Lý Hoằng đưa một tay nằm cành cây, đua đưa trên không hỏi:

Vân Na dùng roi đưa Trác Mã xuống tướng, nói:" Vậy ta không ảnh hưởng ngươi vào chùa nữa, cẩn thận, hòa thượng chùa Thiếu Lâm gần dây dữ lắm, thấy ai leo tường là sẽ đánh đấy."

Lý Hoằng nhảy sang tường, nắm cánh tay A Duẫn Toa ném xuống cho đám Thông Đầu đỡ, ngồi trên tường nói chuyện với Vân Na:" Ta vào chùa là vì tìm nàng, nàng không có trong chùa thì ta vào làm gì?"

Vân Na chẳng bận tâm tới mấy lời tán tỉnh của Lý Hoằng, quất roi quấn lấy một cành cây, sau đó nhẹ nhàng du người xuống:" Ta đi tìm ca ca đây, ngươi đừng theo ta."

Lý Hoằng nhảy thẳng xuống đất, không cố làm ra vẻ tiêu sái mà lăn trên mặt đất hai vòng, tiêu trừ lực đạo rồi mới đứng lên trước mặt Vân Na:" Nàng biết ca ca nàng ở đâu không?"

"Không biết, có điều ca ca nhất định ở gần đây, ta hỏi là biết."

"Í, sao lần này lại thông minh thế?"

"Vì đó là ca ca ta, huynh ấy tới tìm ta sẽ ở gần thôi."

"Nàng tự tin thế sao?"

Vân Na hất hàm:" Ta luôn tin ca ca, được rồi ngươi đi chơi đi, ta đi tìm ca ca đây."

Lý Hoằng đỏ mặt ngây người, hắn đâu phải trẻ con nữa, vội vàng đuổi theo Vân Na:" Ta đưa nàng đi."

Vân Na đang định từ chối, đột nhiên bỗng đâu ra cảm giác làm nàng sởn ai ốc, chẳng chút suy nghĩ ngã xuống đất lăn đi mấy vòng.

Phập!

Một mũi tên cắm vào nơi nàng vừa đứng, ăn sâu trong đất, đuôi tên rung bần bật.

Tức thì tiếng hét chói lọi của hoạn quan Thông Đầu vang lên, tiếp ngay đó đám hộ vệ từ mọi hướng lao tới, vây chặt Vân Na và Lý Hoằng vào giữa.

"Có bị thương không? Có làm sao không?"

Lý Hoằng hoảng sợ kiểm tra người Vân Na, bị Vân Na đánh bạt tay đi, thế là hắn như con thú nổi giận, rống lên với thủ lĩnh hộ vệ Tiêu Tự Nghiệp:" Truyền lệnh, lấy đây làm trung tâm, phong tỏa ba dặm, tra cho ra, nhất định phải bắt được thích khách."

Bình Luận (0)
Comment