Nơi này không phải Trường An, cho nên Lý Hoằng khi ra ngoài mang theo rất nhiều hộ vệ.
Ngay khi chuyện xảy ra không cần Lý Hoằng ra lệnh đã có có hộ vệ rời đi, bọn họ cần phải liên hệ với Kim ngô vệ phong tỏa đường xá, lập tức cũng phải báo cho hoàng đế biết. Tiêu Tự Nghiệp thấy Lý Hoằng được hộ vệ vây kín không đáng lo nữa, hắn tới xem mũi tên một cái rồi xách đao đuổi theo hướng tên bắn tới.
Tên ăn sâu nửa thước, lực bắn mạnh thế này chứng tỏ khoảng cách bắn không thể quá trăm bước. Bách tường bao chùa Bạch mã là một khu vực toàn cửa hiệu, cách ở giữa là một con đường.
Tiêu Tự Nghiệp chắn đao trước mặt, di chuyển ngoằn ngoèo như rắn trườn, tới trước cửa hiệu khả nghi kia, hai tay khoanh trước cực, dùng thân thể to lớn húc thẳng vào cửa. Cửa gỗ tan nát, một đám hộ vệ xông vào.
Lúc này trời không còn sớm, hương khách đã rời đi, những cửa hiệu này cũng đều đóng cửa nghỉ kinh doanh. Tiêu Tự Nghiệp sục sạo trong cửa hiệu một hồi, tóm được một người béo lùn bộ dạng giống thương nhân.
Những hộ vệ khác cũng bắt được rất nhiều người từ cửa hiệu xung quanh.
Tiêu Tự Nghiệp mắt đỏ ngầu quát tên thương nhân béo:" Kẻ bắn tên là ai?
Thương nhân béo lắc đầu:" Không biết."
Tiêu Tự Nghiệp múa trường đao một vòng, chém đứt đầu một phụ nhân mà hộ vệ vừa kéo ra, hỏi lại lần nữa:" Kẻ bắn tên là ai?"
Thương nhân béo nhìn thi thể không đầu còn co giật của thê tử, gào lên:" Ta không biết, không biết gì hết."
Trường đao trong tay Tiêu Tự Nghiệp lại loáng lên, một cái đầu người trẻ tuổi lìa khỏi cổ, một sinh mạng sờ sờ vậy mà thoáng cái chỉ còn là cái xác không hồn.
" Kẻ bắn tên là ai?"
Thương nhân béo lần nữa hét:" Ta thực sự không biết ..."
Lần này Tiêu Tự Nghiệp đạp tên thương nhân béo sợ tới ỉa đái tùm lum, dẫm chân lên đầu hắn, nhìn những thương hộ bị bắt về: " Kẻ bắn tên là ai?"
Hỏi xong không đợi ai trả lời hắn chém đầu thương nhân béo, vì thân thể béo tốt, máu phọt ra rất nhiều, tưới ướt đám người đối diện.
"Nói ra thì chết một người, không nói thì chết hết."
Lý Hoằng lúc này đã dẫn người tới nơi, vừa thấy cảnh này thì ôm đầu Vân Na vào lòng an ủi, sợ cảnh máu me đó khiến nàng sợ hãi.
Vân Na nào sợ chuyện này, hết sức bực mình đẩy Lý Hoằng ra:" Hung thủ là ai?"
Lý Hoằng mắt hung dữ nhìn quanh:" Chưa biết, nếu không phải hòa thượng thì cũng là ni cô thôi, nàng sắp thành nữ vương Phật quốc rồi, ắt có kẻ không muốn."
"Cái gì mà hòa thượng với ni cô, vì sao nhất định là giết ta, không phải giết ngươi?"
"Giết ta à? Bọn chúng không gánh được cái hậu quả đó."
Vân Na lắc đầu:" Ta cảm thấy chúng tới giết ngươi, không phải ta."
"Tên nhắm vào nàng." Lý Hoằng nhìn Vân Na thương hại:
Vân Na dứt khoát nói:" Quá cao, nếu muốn giết ta thì mũi tên phải thấp hơn một trước, bắt tên không phải nhắm thẳng vào mục tiêu, mà ước chừng trước điểm đến. Nếu vừa rồi ngươi đi tho ta, mũi tên sẽ bắn xuyên cổ ngươi."
Lý Hoằng không tin:" Không thể nào, sao nàng biết?"
"Nếu thường bị người ta dùng làm bia tập bắn, ngươi sẽ biết."
"Ai dám lấy nàng làm bia tập bắn?"
"Trước kia ở Tắc tộc, ta to gan lắm, giơ đầu người chết lên cho họ luyện bắn ..." Vân Na tỉnh bơ nói:
Lý Hoằng đờ người ra mất một lúc, to gan gì mà to gan đó rõ ràng là ngu ngốc, nghịch dại, có điều với tính cách Vân Na, dám có chuyện đó lắm. Giờ mới nhớ ra, lúc đó Vân Na phản ứng cực kỳ thần tốc, xem ra thực sự có kinh nghiệm, quay sang nói với Tiêu Tự Nghiệp toàn thân máu me:" Đối tượng thích khách mưu sát là ta đấy."
Con ngươi Tiêu Tự Nghiệp co lại:" Thần hiểu rồi, đối tượng thích khách mưu sát là điện hạ."
"Thần đã tra rõ, kẻ bắt cung tên Trương Ngọc, thân cao tám thước, râu rậm, cao lớn lực lưỡng, nhậm chức ở Lạc Châu chiết trùng phủ, là đội chính đội thứ năm."
Lý Hoằng ngây người:" Phủ binh sao lại mưu sát ta?"
"Ở cả một dài này, chỉ có nhà Trương Ngọc có cung tên, hơn nữa tìm kiếm trong cửa hiệu Trương gia phát hiện cung tên bị vứt bỏ, ống tên thiếu một mũi, tên trong ống phù hợp với tên bắn ra. Trương Ngọc đã biến mất."
"Ghét nhất là dính líu tới phủ binh, đều là dũng sĩ Đại Đường, làm gì không làm? Sao lại đi làm loại chuyện này?"
Đây là câu nói rất thú vị, nhưng rơi vào tai đám quan binh Tiêu Tự Nghiệp liền có hàm nghĩa khác.
"Thần sẽ vì điện hạ trảm yêu trừ ma."
Lúc này bên ngoài Kim ngô vệ đã ùn ùn kéo tới, Lý Hoằng bảo Vân Na:" Ta đưa nàng tới chỗ sư phụ"
Vân Na nhìn bên ngoài:" Ta nên về Bạch Mã Tự thì hơn."
Lý Hoằng nhìn theo ánh mắt của Vân Na, phát hiện một hàng những cái đầu trọc, trong đó bóng nhất là mấy cái đầu của Thiếu Lâm Tư .
Đợi Vân Na leo thang về chùa Bạch Mã, Lý Hằng thở dài, lên một chiếc xe ngựa, người đánh xe cao lớn như núi, đó là người do phụ hoàng phái tới.
Trong Hàm Nguyên Điện, Lý Trị đặt một quân cờ lên bàn, cho dù là nghe nói thái tử bị ám sát, tay hắn vẫn vững như thường.
Vũ Mị đặt một quân cờ trắng xuống, nhặt ra hai quân cờ đen:" Kẻ nào muốn mưu hại hài nhi của chúng ta chứ?"
Lý Trị nhìn bàn cờ:" Mưu hại cũng được, vu oan cũng được, hãm hại cũng được, lợi dụng cũng được, cuối cùng không ngoài bốn chữ lòng dạ hiểm ác."
"Lần này Hoằng Nhi làm rất tốt, trước khi làm rõ chuyện đã nhận lấy vụ mưu hại nay vào người, như thế đảm bảo đại điện sàng tọa ngày mai có thể cử hành đúng hẹn."
Vũ Mị hừ khẽ:" Đó là vì nhi tử của chàng ngốc, Bùi thị nữ là đồ vô dụng, còn không bằng một Hồ nữ."
"Bùi thị nữ không đẹp bằng Vân Na, tính cách không thoáng đạt bằng Vân Na, địa vị không bằng Vân Na. Như thế nàng bảo người ta làm sao là đối thủ của nữ tử lớn lên cùng Hoằng Nhi?"
Vũ Mị quay đầu sang con gấu đã béo tròn như quả bóng:" Con gấu này nhan sắc chẳng tốt, tính tình cũng kém, sao bệ hạ suốt ngày không rời nó?"
Lý Trị cười to:" Thói quen thôi, nhan sắc tốt xấu thật ra không quan trọng, nó chỉ là viên gạch mở cửa trái tim nam nhân, tiếp xúc lâu rồi, tốt xấu không quan trọng nữa, quan trọng bên cạnh có người tin tưởng được. Nên mới có câu, áo mới luôn tốt, người cũ vẫn hơn."
Vũ Mị sửa lại:" Phải nói là gấu cũ vẫn hơn chứ."
Lý Trị đắc ý đá mông con gấu:" Sao lại đi ghen tỵ với con gấu?"
Vũ Mị cũng đá theo:" Tha cho cái mạng chó của con gấu ngươi đấy"
(*) Đúng là gấu cũ vẫn hơn thật.