Khi Lý Hoằng tới thì vừa vặn thấy cảnh đôi phu thê đó đang luân phiên nhau đá mông gấu, còn tưởng là họ đang lo lắng cho mình, ai ngờ người ta cười rất vui.
Lý Hiền cũng vội vàng tới nơi, học huynh trưởng ngồi quỳ bên cạnh phụ mẫu, thi thoảng nhìn Lý Hoằng, xem ra có vẻ khẩn trương lắm.
Lý Hoằng quay sang hỏi:" Không phải là người do đệ phái tới đấy chứ?"
Lý Hiền nghe câu này rụng rời chân tay, giọng nói mang theo tiếng khóc:" Phụ hoàng, mẫu hậu, chuyện này không liên quan tới hài nhi."
Lý Trị mất hứng chơi cờ, thuận tay làm loạn ván cờ:" Không phải thì sao sợ hãi như thế?"
Lý Hiền lau mồ hôi thấm ra trán, lắp ba lắp bắp:" Hài nhi nghe nói thái tử bị ám sát nên lo lắng."
Không ngờ Vũ Mị nhặt từng quân cờ, chỉ chốc lát ván cờ khôi phục như cũ, không sai một quân nào, tủm tỉm cười nhìn Lý Trị ..
Lý Trị tất nhiên không nghi ngờ gì Lý Hiển, bộ dạng nhát gan đó thì dám làm gì, mượn cớ xóa bàn cờ đang thua, không ngờ mưu kế không thành, ngứa tay nhéo tai con gấu, hỏi Lý Hoằng:" Con thấy vụ ám sát này thực sự nhắm vào con à?"
Lý Hoằng lắc đầu:" Khó nói lắm ạ, mũi tên nhắm thẳng vào Vân Na, Vân Na lại bảo với con, thích khách đang đợi con tiến lên một bước, tên sẽ bắn vào cổ. Giờ nghĩ lại, Vân Na nói rất có lý.."
Lý Trị liềm môi, hồi lâu mới nói:" Vân Na chưa bao giờ nổi tiếng thông minh."
Lý Hoằng khẳng định:" Sự cảnh giác của nàng xưa nay rất chuẩn ạ"
Lý Trị tức mình đá vào vai Lý Hoằng:" Dễ dàng tin người thế đâu phải hành vi của thái tử."
Lý Hoằng cười:" Ít nhất thì mai đại điển sàng tọa của Vân Na vẫn có thể tiến hành, phụ hoàng vừa vặn lợi dụng chuyện hài nhi bị ám sát để làm vài việc"
Nghe câu này mặt Lý Trị mới xuất hiện vẻ hài lòng:" Con thấy chỗ không hay của chuyện này là ở đâu?"
"Đó là liên quan với phủ binh Lạc Châu ạ, phụ hoàng, phủ binh thiên hạ không giống nhau. Phủ binh Trường An có thể giao đại sự thiên hạ, phó thác tính mạng tài sản, phủ binh Lạc Châu thì không."
"Vì sao?" Lý Hiển lập tức nói:" Đây đâu phải là quất Hoài Nam thì ngon mà quất Hoài Bắc thì không ăn nổi."
Lý Hoằng tức thì vung tay tát một phát, Lý Hiển ngã lăn ra.
"Vì phủ binh Trường An coi làm phủ binh là vinh diệu, còn phủ binh Lạc Châu coi phu binh là sỉ nhục." Lý Hoằng nghêm mặt nói:" Phủ binh Trường An tuy không được phân ruộng nữa, nhưng triều đình đã sáng tạo an bài công việc cho họ, bọn họ không còn lấy lợi từ nông điền, mà từ công việc, lợi ích cao hơn."
"Cho nên chế độ phủ binh của Trường An không hỏng, mà vẫn là phủ binh cũ, có cả vinh diệu và lợi ích, tất nhiên một lòng trung thành với Lý thị ta"
"Phủ binh Lạc Dương thì khác, đất đai xung quanh đây đã bị phân phối hết, phủ binh mới không có ruộng. Mấy năm qua Đại Đường bình yên, phủ binh không có thu nhập, phải tự mưu sinh, cho nên sinh ra oán hận. Từ đó xuất hiện một hai tên loạn thần tặc tử không có gì lạ."
"Ngươi là thứ ngu xuẩn, đã không biết gì thì phải làm rõ, đừng có tùy tiện nói năng linh tinh."
Vũ Mị mặc dù can thiệp rất sâu vào chuyện triều chính, nhưng nàng tự đặt giới hạn cho mình, trước giờ không can thiệp vào chuyện trong quân, thế nên nghe tới đây liền đứng dậy cáo từ, dẫn Xuân ma ma đi.
Lý Trị rất hài lòng với hành vi này của Vũ Mị, nói với Lý Hoằng:" Vậy thì Lạc Châu tư mã Đằng Tiến, Lạc Châu chiết trùng giáo úy Trần Vĩnh giao cho con xử trí đấy"
Lý Hiền nhìn Lý Hoằng đầy hâm mộ.
Lý Hoằng không tỏ ra kích động:" Xử lý Trần Vĩnh ra sao chỉ là chuyện thứ yếu. Hài nhi cho rằng, trọng điểm là làm sao chấn chỉnh phủ binh Lạc Châu sao cho ra phủ binh"
"Nhưng tại sao còn xử lý tư mã Đằng Tiến? Xin phụ hoàng chỉ thị .."
Lý Trị suy tư:" Trẫm hoài nghi tên Đằng Tiến này là chủ mưu ám sát.."
Lý Hoằng giật mình:" Phụ hoàng có bằng chứng rồi sao?"
Lý Trị không đáp:" Cái đó con tự đi tìm"
Lý Hoằng gật đầu, không hỏi thêm nữa mà vội vàng rời đi, hắn có chút linh cảm nhưng chưa nắm bắt được, hắn muốn đi tìm sư phụ thỉnh giáo.
Đợi Lý Hoằng đi rồi, Lý Trị quay sang Lý Hiển cúi đầu ủy khuất thút thít:" Huynh trưởng con không hại con đâu."
Lý Hiền vội dập đầu:" Hài nhi không dám."
"Đừng tưởng mình thông minh, thái tử đánh con là cảnh cáo con, phải biết tôn ti, đợi ngày nào đó hắn không thèm đánh con nữa, khi đó con phải thực sự đề phòng đấy."
"Hài nhi biết"
Lý Trị thở dài:" Được người ta khen ngợi vài câu đã lâng lâng rồi sao?"
Lý Hiền lắc đầu:" Hài nhi không dám."
Lý Trị phẩy tay cho Lý Hiền lui, hắn biết Thôi thị, Lư thị, Liễu thị đóng cửa từ chối tiếp Lý Hoằng đã vội vàng chạy tới tìm Lý Hiền, chuẩn bị đường lui.
…… …..
"Vân Na bị đánh lén, thiếu chút nữa trúng tên ."
Lý Hoằng tới viện tử Vân Sơ ở tạm, vừa gặp mặt đã đem chuyện xảy ra lúc hoàng hôn nói với Vân Sơ.
Chuyện ầm ĩ như thế, Vân Sơ rất nhiên biết tin rồi, nhưng chỉ biết tình hình chung chung, bây giờ qua miệng Lý Hoằng mới biết tình hình khi đó hung hiểm như vậy
Rắc!
Địch Nhân Kiệt và Ôn Nhu tròn mắt nhìn Vân Sơ bóp nát chén trà trong tay, giọng Vân Sơ tỏ ra vẫn bình tĩnh:" Đã biết là ai làm chưa?"
Lý Hoằng ước chừng mình cũng không làm được:" Vân Na nói mục tiêu của thích khách là ta, không phải là nàng ấy."
Vân Sơ thong thả thu dọn mảnh vỡ trên bàn:" Chuyện xảy ra tới nay đã hai canh giờ. Nửa đêm ngươi tới tìm ta, chỉ để nói Vân Na bị ám sát, còn ngươi không biết gì à?"
"Đã tra ra tiễn thủ là Trương Ngọc, đội chính đội thứ năm đoàn thứ sáu Lạc Châu chiến trùng phủ, nhưng hắn trốn rồi"
Địch Nhân Kiệt thấy Vân Sơ nhìn sang mình thì gật đầu:" Thế nào cũng tìm ra."
Ôn Nhu hỏi Lý Hoằng:" Thái tử hẳn vào cung kiến giá rồi, thái độ của bệ hạ ra sao?"
Lý Hoằng thuật sơ qua:" Phụ hoàng cho ta xử lý đám Đằng Tiến, Trần Vĩnh. Tiêu Tự Nghiệp đã dẫn lục soái đi bắt người rồi"
"Sư phụ, bắt chiết trùng giáo úy Trần Vĩnh là điều tất nhiên, vì sao lại liên quan tới Đằng Tiến? Có chuyện gì ta chưa biêt sao?"
Ôn Nhu chẳng cần suy nghĩ đã nói ngay:" Lạc Châu tư mã Đằng Tiến làm chức này đã mười năm"
"Thế thì sao? Sư phụ ta nắm huyện Vạn Niên cũng gần mười năm rồi."
Vân Sơ hừ mũi nói:" Cho nên chỉ cần chuyện xảy ra ở huyện Vạn Niên, từ lớn tới nhỏ ta đều biết"
Lý Hoằng hiểu ra, lại hỏi Ôn Nhu:" Người đứng sau Đằng Tiến là ai?"
"Không quan trọng, quan trọng là bệ hạ muốn nhân cơ hội này xử trí bọn chúng"
"Để cho ta." Địch Nhân Kiệt quay sang Vân Sơ:" Giao người ở Lạc Dương cho ta chỉ huy đi."
Vân Sơ lấy trong lòng ra tấm thẻ bài bằng đồng, đưa Địch Nhân Kiệt:" Khi động thủ thì báo cho ta, ta muốn tự tay lắm."
Lý Hoằng lại nói:" Đệ đệ ta Lý Hiển gần đây không biết vì sao qua lại mật thiết với Thôi thị, Trịnh thị , Liễu thị, trong phủ nó bây giờ có rất nhiều bậc tài tuấn."