Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 935 - Q4 - Chương 178: Ai Mới Là Mục Tiêu.

Q4 - Chương 178: Ai mới là mục tiêu. Q4 - Chương 178: Ai mới là mục tiêu.

Khi Lý Hoằng nhắc tới Lý Hiển, bất kể là Vân Sơ, Ôn Nhu hay Địch Nhân Kiệt đều không nói gì cả, dù Lý Hoằng và họ quan hệ thân thiết ra sao, họ cũng không can thiệp vào chuyện rất dễ bị coi là lý gián quan hệ hoàng gia này.

Người tự cho rằng mình thông minh, nhưng dính vào chuyện này không chết cũng mất tích rồi.

Tất nhiên, ra tay với ba thế tộc kia thì không sao cả.

Ngày hôm sau, mùng 8 tháng 5, đây là ngày lành của Vân Na, toàn bộ Vân gia dậy từ rất sớm, tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc đẹp đẽ, cùng tới chùa Bạch Mã xem lễ. Đám trẻ con vô cùng háo hức, hoàn toàn không biết mây đen bao phủ trên trời.

Người Đường rất thích đốt hương, thế nên vừa mới tới gần chùa Bạch Mã, hương hỏa dày đặc tới mức người ta thở không nổi

Thêm vào người tới xem lễ thực sự quá nhiều, khiến không ít người khó thở, cứ cố gắn rướn đầu lên cao hít, như cá bị cần câu móc lên

Cho dù có rất nhiều Kim ngô vệ phòng phạm, nhưng do gần như người toàn thành Lạc Dương đều kéo tới, khiến xung quanh chùa Bạch Mã đâu đâu cũng chật cứng người, duy trì giao thông vô cùng vất vả. Càng đến gần chùa tình hình càng tệ, có thể nói là tiến không được, lùi chẳng xong ...

Ôn Nhu nhìn phía trước đang nhích từng bước một, giữ lấy dây cương của Vân Sơ:" Nhiều người quá, rời khỏi đây thôi, ta cảm giác rất bất an."

Vân Sơ cũng thấy ở trong tình trạng thế này, rất dễ mất kiểm soát, hết sức nguy hiểm, nhất là khi có đám người ý đồ bất chính không rõ mưu đồ đang rình rập.

Y nhảy xuống ngựa, quát lệnh gia tướng ba nhà tranh thủ lúc đám đông phía sau còn chưa quá nhiều, quyết đoán chặn đường, ngăn cản người phía sau tiến lên.

Người quá đông dễ xảy ra sự cố dẫm đạp, nhất là nơi mấy chục vạn người tập trung thế này càng nguy hiểm tới cực điểm. Chỉ cần có sự cố nhỏ thôi, rất có thể gây ra hoảng loạn, có chết vài nghìn người không phải nhiều

Gia tướng ba nhà đã chặn được dòng người, nhưng không đáng kể, thấy đám gia tướng này mặt mày hung tợn, lăm lăm vũ khí thì không dám gây sự, nhưng họ chẳng nghe lời mà đi vòng tiến lên. Vân Sơ vội đi tìm một bì tướng Kim Ngô vệ nói:" Lập tức nói với tướng quân của các ngươi chặn đường tới chùa Bạch Mã, nếu không sẽ có đại họa."

Tên bì tướng đó không coi lời Vân Sơ ra gì, đang tịnh quát tháo, Vân Sơ lấy yêu bài ra vào hoàng cung của mình ra, ấn thẳng vào mặt hắn:" Ta là Lam Điền hầu Vân Sơ, đi mau."

Bì tướng không dám ho he tiếng nào, cúp đuôi chạy thẳng.

Ngu Tu Dung từ trong xe ngựa thò đầu ra hỏi:" Xảy ra chuyện gì? Vì sao không đi tiếp, giờ lành sắp tới rồi."

Vân Sơ mặt đầy lo âu:" Người quá đông, nguy hiểm lắm, nàng đưa các con về đi."

Ngu Tu Dung sốt ruột:" Vân Na đang đợi chúng ta."

"Nếu như chuyện hôm qua là cố ý làm thế, chẳng lẽ chúng bỏ qua cơ hội tốt thế này à? Quay về!" Vân Sơ dứt khoát nói, lòng y cũng đang như có lửa đốt:

Cùng lúc đó Ôn Nhu cũng đã an bài gia tướng tức tốc tới chùa Bạch Mã, đem tình hình nơi này nói cho họ, hi vọng có thể tạm hoãn, hoặc dừng đại điển lại.

Không biết do cảnh báo của Vân Sơ có tác dụng, hay là do người Kim Ngô vệ đã phát hiện ra vấn đề, phía trước đã thiết lập trạm gác, còn dùng cả rào chắn ngựa, không cho người tới nữa

Kim ngô vệ Lạc Dương không phải là Kim ngô vệ ở Trường An, những người ở Trường An đã cho về nhà rồi, số nhân mã này không biết từ chiết trùng phủ nào điều tới

Nếu là kim ngô vệ Trường An bọn họ đã có kinh nghiệm ứng phó với trường hợp này, vì một năm Trường An có ba lần tụ tập dông như vậy.

Kim ngô vệ Lạc Dương rõ ràng không có, hoặc mệnh lệnh tương quan không có vấn đề, nhưng đến khi chấp hành lại không ổn. Vân Sơ nhìn thấy có quân tốt rút roi ra quất bách tính.

Đối phó với đám đông tươi cười dứt khoát tốt hơn roi, nụ cười có thể trấn an lòng người, dùng roi chỉ gây ra sợ hãi, dẫn tới hỗn loạn

Vân Sơ không ở lại lâu, thấy nhân mã Kim ngô vệ ngày một đồng, hòa thượng chùa Bạch Mã cũng ra ngoài chỉ huy, y cùng Ôn Nhu dẫn gia quyến ba nhà, men theo ngõ nhỏ mà về

Xe đi vào trong ngõ, mặt Vân Sơ càng trở nên nghiêm trọng, Ôn Nhu cũng nghiêm mặt, không nói không rằng.

Gia tướng ba nhà không cần sai bảo, cảnh giác hộ vệ chặt chẽ ba chiếc xe, nơi khác đều là dòng người đông nghìn nghịt, vậy mà cái ngõ này lại yên tĩnh khác thường.

Bây giờ quay đầu xe cũng không được, rời xe lúc này còn nguy hiểm hơn.

"Ta về xe ngựa để không cản trở ngươi." Ôn Nhu nói nhỏ:

"Ừ, chậm thôi, nhớ hạ ván sắt xuống, ta chưa giết hết, không ai được ra ngoài." Vân Sơ dặn:

Ôn Nhu cưỡi ngựa đi chậm dần, khi xe ngựa nhà mình đi ngang qua lập tức chui tọt vào, động tác lưu loát

Ngu Tu Dung vừa thò đầu ra thì bị Vân Sơ ấn vào, đóng cả cửa sắt lại.

Ba chiếc xe ngựa dần dần thu hẹp khoảng cách, năm mươi gia tướng cảnh giác cao độ. Đợi đội xe tới một ngã tư có thể quay đầu, đột nhiên mưa tên ào ào trút xuống, dù có phòng bị cũng liên tiếp ngã xuống.

Vân Sơ vừa vặn được hai cái xe che chắn, mưa tên nhất thời không làm gì được kia, nhưng tên rơi xuống xe lốp đốp như mưa rơi lá chuối

Nơi này cách chùa Bạch Mã không quá xa, đám thích khách không có thời gian tiếp tục dùng cung tiễn tiêu hao lực lượng thủ vệ, sau một đợt mưa tên phủ đầu, từ bốn phía ngã tư, có không ít kẻ che mặt kéo tới.

Gia tướng ba nhà nhanh chóng kết đội chặn ba con đường, chớp mắt hai bên lao vào chém giết.

Chỉ có thích khách hướng xông tới chỗ Vân Sơ khi cách y mười bước, tên cầm đầu giang tay ra ngăn cản đồng bọn, không cho chúng xông lên nạp mang.

Cái tiếng dũng mãnh vô song của Vân Sơ truyền bá trong quân không phải ngày một ngày hai nữa, nhiều người lên cũng không ích gì. Mà từ đội hình xung phong chỉnh tề của đám người này, Vân Sơ cũng nhìn ngay ra là phủ binh.

Vân Sơ từng bước tiến lên:" Phủ binh cũng làm tặc tử à? Đúng là chuyện lạ đấy, buông vũ khi đi, chỉ giết kẻ cầm đầu, kẻ khác đầy biên châu

Tên cầm đầu cười nhạt:" Đám phủ binh vô dụng Trường An ăn tới béo ú rồi tất nhiên nghe ngươi, còn ở đây toàn hảo hán không có cái ăn, chỉ đành ăn thịt Vân hầu lót dạ."

"Càn rỡ!" Vân Sơ quát to, chân bước bước nhỏ, di chuyển cực nhanh, hoành đao nhắm thẳng đầu hắn bổ xuống:

Bình Luận (0)
Comment