Vân Sơ ngồi trên mái nhà rất lâu, máu mời gọi tới rất nhiều ruồi nhặng, nhưng lại không có thích khách xuất hiện.
Từ chùa Bạch Mã truyền tới tiếng Phạn, tiếng chuông, đó là dấu hiệu cho thấy nghi thức sàng tọa của Vân Na đã bắt đầu.
Xem ra Lý Trị rất tin tưởng vào năng lực khống chế tình hình của Kim ngô vệ, nhưng Vân Sơ không lạc quan như thế, quá đông người, muốn gây ra chút chuyện thực sự quá dễ dàng.
Lại thêm một lúc nữa có bà già xách giỏ xuất hiện ở đầu ngó, bà ta thò đầu vào nhìn một lúc, sau đó có một đám người ăn mặc đủ kiểu đi vào..
Địch Nhân Kiệt ở trong số đó, nhìn khắp nơi là thi thể không toàn vẹn, đám người kia chẳng có vẻ gì là sợ. Người tới mỗi lúc một nhiều, chẳng mấy chốc đã chật kín ngõ, sau đó không ngừng có người tiến vào nhà hai bên để lục soát.
Đám người này như châu chấu quét qua ngõ, mang theo rất nhiều thi thể, tới lúc này Vân Sơ mới rời nóc nhà.
Đợi Vân Sơ tắm rửa qua loa, thay một bộ ý phục mới xong thì trong ngõ đã không còn bất kỳ dấu vết chém giết nào nữa, vệt máu đều được rửa sạch.
Vân Sơ không đi gặp đám người Phương đại nương tử, thẻ bài đã giao cho Địch Nhân Kiệt rồi, những người đó sẽ không nghe lời y.
Ngu Tu Dung ngơ ngác nhìn Vân Sơ, từ lúc ở ngõ vào đây tới giờ, nàng chưa nói gì, đám trẻ con chưa được ra khỏi xe ngựa có vách sắt. Khi Vân Sơ tắm xong đi ra, nàng mới kéo tới ngửi tóc, ngửi y phục, vẫn còn mùi máu thoang thoảng, hồn xiêu phách lạc lẩm bẩm:" Vân Cẩn không thể trở thành người như phu quân được, Vân Loan xem ra cũng khó mà kế thừa y bát của chàng, Vân gia sau này truyền gia thế nào?"
Vân Sơ ôm vai nàng:" Sinh chúng ra không phải để chúng chịu khổ, chúng không phải giống ta là chuyện mừng, Vân gia không coi bản lĩnh giết người là vốn liếng giữ nhà."
Hai phu thê đang nói chuyện thì Địch Nhân Kiệt vẩy nước trên tay đi vào, Ngu Tu Dung thấy thế lại quay về xe ngựa.
Địch Nhân Kiệt lau sạch tay lên áo, nói với Vân Sơ:" Đánh chết cũng không nói .."
Cho dù đã dự liệu được kết quả này, Vân Sơ vẫn lấy làm lạ, cho rằng có mấy kẻ nếu đã không muốn tự sát, vậy thì có cơ hội, không ngờ vẫn chẳng có thu hoạch gì.
"Không biết chữ, lại còn cắn đứt lưỡi rồi, hỏi nữa cũng vô nghĩa.”
Không có manh mối, nhưng đám Địch Nhân Kiệt tới được nơi này yên tâm rồi, bọn họ đi trước mở đường, dẫn ba xe ngựa mang theo mười hai xác chết gia tướng, đến nông trang ngoại thành Lạc Dương đóng tạm, nghe ngóng tình hình khắp nơi.
Chuyện Vân Sơ lo lắng nhất quả nhiên đã phát sinh, không phải trong lúc tổ chức điển lễ mà sau khi nghi thức kết thúc.
Sáu quả lôi hỏa đạn nổ tung trong đám đông.
Tiếp sau đó, đám đông xung quanh Bạch Mã Tự giống như trâu rừng nổi điên, bắt đầu chạy loạn lên.
Bách tính lòng đầy kinh hoàng chỉ biết dốc sức chạy khỏi nơi đáng sợ này, bọn họ chỉ biết chạy thật nhanh về phía trước, sợ hãi thôi thúc, bọn họ không biết mình dẫm lên cái gì.
Hỗn loạn suốt một canh giờ mới kết thúc.
Vân Sơ không tới hiện trường, có điều y có thể tưởng tượng ra được thảm cảnh nơi đó.
Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt đi xem, khi trở về rất lâu không có hứng thú nói chuyện.
Về sau theo lời Địch Nhân Kiệt nói, thảm ản luôn xảy ra ở nơi đường xá chật hẹp, người chết luôn là phụ nhân trẻ nhỏ và người già, trong đó tín đồ có tuổi chết là nhiều nhất.
Ngoài ra quan viên bị tập kích không phải chỉ có đám Vân Sơ, mà còn có Lý Nghĩa Phù, Hứa Kính Tông, Trương Hành Thành, Bùi Thành Cao, Trương Cơ, Hàn Thông cũng bị ám sát.
Những người này cộng cả Vân Sơ nữa, không phải thân tín của hoàng đế thì là thân tín của hoàng hậu.
Lý Nghĩa Phù trúng tên, Trương Hành Thành bị chém một đao, hai người này may mắn sống sót. Thái phủ khanh Hàn Thông bị thích khách băm nát, ngự sử đài Trương Cơ bị thích khách dùng trường mâu đâm chết trong xe. Trung thư xã nhân Bùi Thành Cao thấy tình thế không ổn, đổi y phục với gia phó nên thoát nạn, toàn bộ gia phó bị mất đầu.
Chỉ có chỗ Hứa Kính Tông giống Vân Sơ, giết cho thích khách chạy trối chết, thậm chí là bắt sống hai tên.
Không hổ danh là người khiến Con khỉ già cũng không dám ám sát, gia tướng của ông ta thực sự toàn là rồng trong loài người, đám thích khách vừa xông ra đã bị đánh thảm.
Phía Vân Sơ chết mất mười hai gia tướng, chỗ ông ta chẳng chết một người, chỉ vài người bị thương nhẹ ngoài da, chiến tích huy hoàng. Chỉ là sau khi bị phục kích ông ta biến mất luôn, không rõ trốn đi đâu rồi, không ai nghe ngóng được.
Tình hình vừa được khống chế, Vân Sơ ngay lập tức đi tìm muội tử.
Vân Na tỏ ra rất bình tĩnh, dựa vào lòng huynh trưởng, chỉ là đôi mắt to đầy bi thương, như tự lẩm bẩm một mình.
"Vì sao người mình lại giết người mình? Người ta đâu có phản đối họ, không cướp của họ, không cản trở họ, vì sao lại giết người ta?"
Vân Sơ không trả lời được.
Kỳ thực ở Tây Vực, người bị giết luôn có nguyên nhân rất rõ ràng, dù có là cướp của cũng là nguyên nhân. Nhưng ở Trung Nguyên, chuyện giết người nhiều khi không có nguyên gì hết, giống như sói cắn chết con mồi lại không ăn, với Vân Na mà nói là không thể tha thứ.
Vân Na nhìn quan miện đặt trên giá, rất đẹp, là chiếc liên hoa quan khảm bát bảo phật môn, đỉnh mỗi cánh hoa khảm một viên bảo thạch màu đỏ rực.
"Họ không thích muội làm nữ vương Phật quốc thì cứ nói, cứ nhắm vào muội, chứ không nên giết nhiều người không liên quan như thế."
Vân Sơ tới rồi, tâm tình kìm nén của Vân Na phát tiết ra, từ lẩm bẩm tới khóc tấm tức, rồi gào khóc thật to.
Khóc là thứ biết lan truyền, Vân Na khóc làm Trác Mã và A Duẫn Toa khóc theo, chúng khóc thương tâm. Vân Na càng đau khổ, nàng tự trách bản thân, cho rằng cái chết của những bách tính kia là lỗi của nàng.
"Không phải lỗi của muội, mà là lỗi của những kẻ giết người, chúng thích lạm sát người vô tội, cái chết sẽ giáng xuống chúng."
"Đó là lý do ta tu luyện võ công."
"Khi pháp luật không đủ mạnh, thói đời bất công, bản thân cường đại mới thực sự là cường đại. Vân Na, hãy tiếp tục làm nữ vương Phật quốc đi, chỉ khi muội làm một nữ vương tốt, mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ được kẻ yếu."
"Còn chuyện khác, giao cho ca ca là được.."
Vân Na lau nước mắt gật đầu, ca ca nói luôn đúng, nếu những kẻ đó không thích nàng làm nữ vương, thích ức hiếp kẻ yếu. Vậy thì nữ vương nàng phải càng mạnh mẽ, để bảo vệ được những người nàng muốn bảo vệ.