Vân Na cần thời gian tĩnh tâm suy nghĩ, Vân Sơ hôn nhẹ lên trán Vân Na rồi rời chùa Bạch Mã, ở đây có những hòa thượng sẵn sang lấy mạng bảo vệ nàng, đủ yên tâm. Khi theo lối sau rời đi, bất ngờ Vân Sơ nhìn thấy Huyền Trang đại sư dưới cây hòe cổ thụ góc sân.
Lần này Huyền Trang đại sư không né tránh Vân Sơ như mọi khi, nhìn vẻ mặt âm trầm của Vân Sơ, bình tĩnh nói:" Có hối hận vì tới Đại Đường không?"
Vân Sơ lắc đầu:" Ta thích thế giới này, thích con người ở đây, thích cả bầu không khí trong veo nơi này, chẳng có gì phải hối hận hết."
"Nói vậy, thế giới của ngươi kỳ thực không tốt như lão nạp nghĩ?"
"Đúng, thế giới đó khác xa Đại Đường, nhưng phiền não thì cũng nhiều như ở Đại Đường thôi, không thể nói là tốt hơn bao nhiêu."
Huyền Trang đại sư gật gù:" Vậy thế giới đó có tăng ni không?"
"Có, trừ một số ít tăng ni thực sự tu hành, còn đại đa số mục đích là kiếm tiền. Tín đồ rất ít người tu hành, đại bộ phận bái Phật để tâm an."
"Đó là dấu hiệu thời mạt pháp."
Vân Sơ nhìn Huyền Trang, chẳng hiểu sự kiêu ngạo của ông ta ở đâu ra, mạt pháp của thế giới đó cũng có cái nhân từ thế giới này đấy.
Linh giác Huyền Trang đại sư nhạy bén cỡ nào? Vân Sơ vừa thoáng hiện chút khinh bỉ, ông ta lập tức hỏi:" Thế giới đó liên quan tới Đại Đường sao?"
Vân Sơ đương nhiên sẽ không nói ra liên quan hai bên, hàm hồ đáp:" Các vị luôn nói Phật pháp ở khắp nơi sao? Thế giới của ta tới thời mạt pháp, vậy với các vị mà nói, chẳng phải là một chiếc lá biết mùa thu về sao?"
Huyền Trang sững người chốc lát, lập tức quay lại vẻ mặt bình đạm trước giờ:" Phật sinh là duyên, Phật diệt cũng là duyên. Có duyên thì Phật tới, vô duyên thì Phật tịch diệt."
"Có đôi khi một giấc ngủ là năm trăm năm, có lẽ Phật trong thế giới của ngươi chỉ chìm vào giấc ngủ, đợi duyên tới, Phật sẽ tỉnh lại."
"Bình đạm nhìn hết thảy là được."
Vân Sơ cố ý hỏi:" Giống như những người bị dẫm đạp tới chết ngoài kia sau?"
Huyền Trang cười:" Khổ nạn trong mắt ngươi đâu biết không phải là sự giải thoát?"
Nếu người khác nói câu này, không chừng Vân Sơ nhổ nước bọt vào mặt, hít sâu một hơi:" Tốt lắm, vậy ta đi giúp có thêm nhiều người được giải thoát đây."
Huyền Trang thương hại nói:" A di đà phật, nếu ngươi nghĩ mình làm đúng cứ đi làm đi, lão nạp muốn nhìn xem, nhân quả của ngươi là gì?"
Vân Sơ cảm giác ông già này khác trước rất nhiều, hồ nghi hỏi:" Ông sẽ không đem lời ta nói đi truyền bá khắp nơi chứ?"
Huyền Trang cười rất tươi:" Không nói là không nói, người Phật môn không nói dối."
"Ông trả lời nhanh quá, chẳng suy nghĩ gì cả, giống đang lừa người ta. Theo những lời trước đó ông nói, nói dối và không nói dối không khác biệt nhiều, với ông mà nói, nói dối càng chẳng sao cả. Dù sao ngoài kia nhiều người chết như thế, ông còn nói có khi là chuyện tốt mà."
"Người đời đều tin sinh mệnh bất diệt, chẳng qua là trải qua từng cuộc luân hồi vô tận thôi. Nếu đã thế, sống hay chết có khác biệt gì? Giống lão nạp, lúc nào cũng mong được Phật tổ gọi về."
Huyền Trang không sợ chết, thậm chí ông ta mong chết sớm, Vân Sơ biết điều đó từ lâu, bàn sinh tử với ông ta đúng là mình bị lừa đá rồi:" Đại sư có biết tại sao Lạc Dương lại hỗn loạn như vậy không? Chuyện này rốt cuộc là nhắm vào ai?"
Là lãnh tụ đứng đầu Phật môn, Vân Sơ tin, Huyền Trang dù thường ngày không quan tâm tới thế sự, nhưng khi xảy ra chuyện, dựa vào số tín đồ khổng lồ, cần biết cái gì, ông ta đều biết.
Chuyện này rối rắm, Vân Sơ thân là người trong cuộc, khó tránh khỏi có cái nhìn cực hạn, vì thế y muốn nghe ý kiến của thế ngoại cao nhân.
"Hoàng đế, hoàng hậu nhiều năm qua lấy sự bá đạo để cai trị Đại Đường, mới mười năm đã thay mười một vị tể tướng, tích góp quá nhiều thù hận. Họ vẫn dựa vào cường đại của bản thân, không hóa giải, thủ đoạn ngày một tàn nhẫn, Bách kỵ ti đã tới mức giết người không lý do."
"Hiện xảy ra chuyện này, sao ngươi lại ngạc nhiên nhỉ?"
"Ngươi xem, lão nạp đâu có ngạc nhiên."
"Nếu Vân Na sàng tọa ở chùa Đại Từ Ân, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Đáng tiếc, bệ hạ lấy sự bá đạo của mình, tùy tiện thay đổi nơi sàng tọa mới có cơ sự này."
"Cho nên xảy ra chuyện này đâu phải lỗi của Phật môn."
Vân Sơ nghe vậy sực tỉnh:" Đại sư nói, chuyện lần này nhắm vào hoàng đế?"
"Đại thế mới là mục tiêu người ta theo đuổi, Trường An của ngươi chẳng qua người ta thuận tay làm, có thì tốt, không có cũng chỉ thế mà thôi."
Huyền Trang nhìn Vân Sơ đầy thâm ý:" Tiền tài nắm trong tay người ta, người ta đứng ở thế bất bại rồi, thời cơ thích hợp thì người ta lấy ra, thời cơ không thích hợp thì người ta giấu đi. Ngươi làm gì được?"
"Khi tất cả ánh mắt đổ dồn vào Trường An, người ta mới có thể tiện hành sự ở Lạc Dương."
Vân Sơ lần này thực sự thất kinh, y nghĩ mình bố trí rất tốt, không ngờ, đặt tầm cao hơn nhìn vấn đề, chiếm lĩnh Trường An với người ta mà nói không phải điều nhất định cần làm.
Chỉ có mình coi Trường An như bảo bối, vì thế mới đánh giá quá cao Trường An, mọi sự chú ý dồn vào đó mà không thấy vấn đề khác.
Tạo phản ... Hai chữ này lóe lên trong đầu Vân Sơ, bọn chúng ám sát mình không phải vì Trường An, mà vì muốn chặt bỏ vây cánh của đế hậu, thế nên mới có chuyện đám Lý Nghĩa Phù, Hứa Kính Tông bị tập kích.
Nếu thế, Trường An với chúng đúng là không quan trọng, chỉ dùng làm mồi nhử.
Vân Sơ nhìn vị đại sư trang nghiêm, hỏi nhỏ:" Phật môn có tham dự không?"
Huyền Trang đại sư thở dài:" Phật môn có tám tông hai mươi sáu phái, không phải tất cả tăng ni đều thanh tâm quả dục, không có ham muốn gì với nhân gian."
Khi Vân Sơ từ Tây Vực về đã nghe nói Huyền Trang đại sư thoát khỏi tâm ma vây khốn bao năm.
Y không ngờ ông ta bước ra như thế, nhìn như không quan tâm tới cái gì, nhìn như đạm bạc với hết thảy, thậm chí tốt xấu thành bại đều chẳng hề gì.
Vân Sơ luôn cho rằng cảnh giới tối cao của cao tăng là biết thành khúc gỗ, cảnh giới tối cao của Đạo gia tu tiên là cục đá.
Cảnh giới tối cao của Nho gia là biến tất cả mọi người thành một người, hành động, tư tưởng đồng nhất.
Nhìn Huyền Trang, Vân Sơ bỗng dưng nhớ tới ông hòa thượng bụng bự, suốt ngày cười khà khà nói, bụng to có thể chứa hết chuyện khó dung trong thiên hạ.
Nhưng rõ ràng thế là không được, con người không thể đói bụng còn cười vui vẻ, không thể nhìn người thân chết đói chết lạnh mà cười ha hả.
Ít nhất Vân Sơ thấy, không thể làm thế.
Con người phải tranh với trời, tranh với đất mới đạt được yên bình thực sự.