Sau khi rời khỏi chùa Bạch Mã, Vân Sơ nhận ý chỉ triệu kiến của hoàng đế.
Tiến vào Hàm Nguyên Điện trong hoàng thành, Vân Sơ không gặp được hoàng đế, chỉ thấy hoàng hậu Vũ Mị.
Vũ Mị là người thẳng thắn, đợi Vân Sơ thi lễ xong liền nói ngay vào vấn đề:" Chứng đau đầu của bệ hạ tái phát rồi, hiện đang ngủ say, trước đó bệ hạ đã có an bài, lệnh ngươi khống chế Hàm gia thương thành, nhất định phải đảm bảo lương thực trong Hàm gia thương thành không có vấn đề gì."
Vân Sơ nói chắc chắn:" Nếu như bệ hạ cho thần điều phủ binh từ Trường An, đừng nói một cái Hàm gia thương thành, dù là phòng vệ Lạc Dương cũng không thành vấn đề."
"Chẳng lẽ thiên hạ này trừ phủ binh Trường An, còn lại không phải thần dân của bệ hạ?"
"Sáng sớm nay thần đã giết không dưới một trăm phủ binh Lạc Dương, thần không tin chúng. Cho thần 2000 quân mã thập lục vệ, thần đảm bảo Hàm gia thương thành không hề hấn gì."
Vũ Mị nhín thẳng Vân Sơ:" Vân Sơ, ngươi quá đa nghi rồi."
Vân Sơ cúi đầu xuống:" Thần làm việc, chỉ đặt thành công lên hàng đầu."
Vũ Mị lắc đầu:" Bản cung không cho ngươi binh mã của Thập lục vệ được, ngươi muốn người chỉ có thể chọn từ phủ binh Lạc châu."
Vân Sơ thái độ dứt khoát:" Hàm gia thương thành tích trữ 300 vạn đảm lương của Đại Đường, bệ hạ lệnh thần trấn thủ, là do tin tưởng thần. Tuy thần không xem thường bản thân, nhưng đem so tầm quan trọng của 300 vạn đảm lương thì không đáng là gì."
"Vì thế tránh chuyện như đám tặc nhân Ngõa Cương đoạt kho lương, hoặc là cho thần 2000 binh mã Thập lục vệ, hoặc thần không lấy một ai, tự mình bảo vệ Hàm gia thương thành. Thần đảm bảo, trước khi thần chiến tử, kho lương không hề hấn gì."
Mặc dù cứng đầu cố chấp, nhưng lòng trung thành đó lại chẳng thể trách được, Vũ Mị cân nhắc nói ra:" Bệ hạ dặn dò, bảo vệ Hàm gia thương thành nhất định phải dùng phủ binh Lạc Châu."
Vân Sơ nhíu mày rồi hiểu ra ngay:" Lấy Hàm gia thương thành ra để lấy lòng phủ binh Lạc Châu thật thái quá rồi. Một khi xảy ra vấn đề, không còn lương thực, không biết bao nhiêu người chết đói."
Vũ Mị đứng dậy đi tới trước mặt Vân Sơ, lạnh lùng nói:" Lạc Châu tổng cộng có sáu chiết trùng phủ, bệ hạ đã tra rõ, tham dự phản loạn chỉ có hai, bốn chiết trùng phủ thanh bạch, vẫn là dũng sĩ của Đại Đường ta."
"Giờ nếu không nhanh chóng ổn định lòng người, một khi phủ binh khác của Lạc Châu nguội lạnh, tới khi đó thậm chí liên lụy tới cả phủ binh Hà Bắc, Sơn Đông."
Vân Sơ không né tránh ánh mắt Vũ Mị:" Nếu trong một sọt quýt có hai quả quýt thối, thần có lý do hoài nghi, số còn lại cũng thối rồi Cho dù bề ngoài không hề gì, bên trong nhất định đã nát."
Vũ Mị có thể nói đây mới là lần đầu tiên thực sự giao thiệp trực tiếp với Vân Sơ, trước kia y đều nhận lệnh từ hoàng đế, khi đó nghe nói tơi sự cứng đầu của y, thậm chí nàng còn thấy thú vị, đến khi đối diện với y mới nhận ra sự đáng ghét của người này:" Nói như ngươi thì phải đổ cả sọt quýt đi à?"
"Dù không vứt thì cũng không thể đặt sót quýt này vào Hàm gia thương thành, mong nó thành quýt tươi hết."
"Vân Sơ, ngươi càn rỡ."
Cùng với tiếng quát của Vũ Mị, một cái bình bay thẳng vào mặt Vân Sơ, Vân Sơ chẳng thèm nhìn bắt ngay cái bình, đặt xuống một cách lành lặn.
Nào ngờ lại vù vù, y liên tiếp bắt thêm hai thứ nữa, một ngọc chặn giấy, một ngọc như ý, lại thêm một cái giá bút nữa. Sau đó mới nghe thấy Vũ Mị tức giận :" Vì người ra lệnh là bản cung nên ngươi chối từ à?"
Tới đây Vân Sơ cảm giác không ổn, Vũ Mị sao có thể là phụ nhân tầm thường, khi tức giận không làm gì được ném đồ phát tiết như thế được.
Nếu nàng quát gọi giáp sĩ vào lôi mình đi chặt đầu, Vân Sơ tin hơn, kiểu nổi giận này chỉ khiến người ta xem thường nàng.
Vậy thì vừa rồi ắt phải là ... Thăm dò.
Hàm gia thương thành là nơi thế nào? Nơi có thể chứa tới 500 vạn đảm lương, chỗ như thế là trọng địa binh gia, nếu giờ Lý Trị mới nhớ ra phải bảo vệ nó, vậy thì Vân Sơ thấy mình nên về Trường An luôn không cần quan tâm tới nơi này nữa rồi.
Ai dám mang nơi như thế ra đùa chứ? Không có Hàm gia thương thành, khống chế được Trung Nguyên.
"Lựa chọn 2000 người từ thái tử lục soái." Giọng Lý Trị thều thào từ sau bình phong truyền ra:
Vân Sơ không chút do dự chắp tay:" Thần tuân lệnh."
Tiếp đó có hoạn bê tới binh phù, văn thư, Vân Sơ nhận lấy cáo từ đi ngay.
Thái tử lục soái vừa tổ kiến của Lý Hoằng cũng có thể tin tưởng được.
Mắt nhìn Vân Sơ đi xa, giọng nói lanh lảnh của Vũ Mị vang lên trong đại điện:" Bệ hạ có thể ra rồi, trụ cột xã tắc của bệ hạ đi rồi."
Lý Trì đầu quấn khăn từ sau bình phong đi ra, tay ấn huyệt thái dương, thống khổ nói:" Nàng làm quá rồi, cho nên lộ sơ hở."
"Bệ hạ không tin cả Vân Sơ sao?"
"Phải thử mới yên tâm, thế mà nàng chẳng thăm dò tốt."
Vũ Mị day huyệt thái dương cho cho Lý Trị.
Lý Trị thấp giọng kêu:" Trẫm đau chết mất."
Vũ Mị thở dài, đỡ Lý Trị đi nghỉ, nàng biết, bệnh của Lý Trị không hề nghiêm trọng như hắn thể hiện ra, hắn chỉ không muốn đối diện với tình huống phức tạp hiện nay.
Vân Sơ rời khỏi Hàm Nguyên Điện, đứng trước cửa cung hơi do dự. Y biết phong tật của Lý Trị phát tác rồi, từ rất lâu y biết Lý Trị bị huyết áp cao, khi thảo luận về bệnh của hoàng đế, Lão Hà có nói, đau đầu, đau không xác định vị trí, đau như kim đâm.
Đó chính là phong tật mà người Đại Đường hay nói, Vân Sơ từng gặp vài người cũng bị coi là mắc phong tật trong thái y viện.
Kỳ thực phong tật còn là cách gọi chung của rất nhiều bệnh, dựa vào triệu chứng của Lý Trị thì do huyết áp cao, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.
Đây là căn bệnh rất phổ biến ở thế giới của y, Vân Sơ biết ít cách chữa trị, như trích bớt máu hoặc uống trà ngân hạnh.
Vân Sơ thử trích máu cho người bị bệnh này trong thái y thự, giảm đau nhất thời, có lẽ tinh chất chiết xuất từ ngân hạnh có tác dụng chứ uống nước lá cây ngân hạnh thì chẳng có tác dụng chó gì hết.
Trị bệnh cho hoàng đế là việc của người như Tôn thần tiên, chứ người khác thì thôi đi. Ngay cả Lão Hà khi trị bệnh cho hoàng đế cũng mang theo tâm thái một đi không trở lại, mỗi lần xem bệnh cho hoàng đế là bằng với chết một lần, tạo thành hủy hoại tinh thần cực lớn.
Vân Sơ còn nhiều việc phải làm lắm, chẳng dại mạo hiểm trị bệnh cho hoàng đế, dù sao hắn chưa chết ngay đâu, mà hắn chết còn lão bà của hắn nữa.
Cái Đại Đường này chưa sập được, không cần y bận lòng.