Từ Hàm Nguyên Điện đi ra, bàn tay Vân Sơ giấu trong áo nắm thật chặt, âm mưu, lúc nào cũng chỉ có âm mưu, hơn một nghìn bách tính vô tội chết thảm, Vân Sơ chưa thấy ai lên tiếng cho bọn họ, chỉ mưu mô đấu đá, thăm dò, nghi kỵ, hiếm khi nào Vân Sơ lại thất vọng như thế với hoàng đế như thế này.
Lý Hoằng lúc này mặc áo giáp, dẫn theo bốn nghìn người của thái tử lục soái, thủ vệ ngoài hoàn cung biểu thị lòng hiếu thảo.
Có điều từ việc hắn chỉ có thể thủ vệ ngoại vi Hoàng Thành có thể thấy, cha hắn còn chẳng tin hắn, nên thử mình một chút là bình thường.
"Sư phụ, bệnh tình của phụ hoàng ta có nghiêm trọng không?" Lý Hoằng lo lắng hỏi:
Vân Sơ thầm hít sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, lắc đầu:" Ta chỉ gặp được mẫu hậu ngươi, hoàng hậu yêu cầu ta suất lĩnh phủ binh Lạc Châu không tham dự phản loạn thủ vệ Hàm gia thương thành."
Lý Hoằng cả kinh:" Vì sao lại thế, Hàm gia thương thành là để đảm bảo cho trăm vạn bách tính Trung Nguyên, dù có là để mua chuộc lòng người cũng không nên làm vậy."
"Sư phụ đợi chút, ta đi gặp phụ hoàng, mẫu hậu, yêu cầu thu hồi mệnh lệnh."
Vân Sơ kéo hắn lại:" Đừng đi nữa, ta nhiều lần kháng lệnh mới được bệ hạ cho phép dẫn 2000 thái tử lục soái đi bảo bệ Hàm gia thương thành."
Lý Hoằng liên tục xua tay:" Thế cũng không được, sư phụ thủ vệ Hàm gia thương thành, ta tất nhiên tin sẽ vững như thành đồng. Nhưng quản lý kho lương không phải chuyện ai cũng làm được, ta từng nghe Hứa Kính Tông nói, quản lý kho lương rất phức tạp, nhiều mánh khóe trong đó, ví như phải đảo lên đúng giờ, nếu không lương thực sẽ tự cháy."
"Nếu người ta muốn giở trò xấu, chỉ cần dùng ít thủ đoạn là có thể khiến kho lương thiệt hại, sư phụ chết không đất chôn, bình thường không sao, nhưng tình thế này, ở đó rất nguy hiểm."
Vân Sơ vỗ vai Lý Hoằng:" Hứa Kính Tông sau khi bị ám sát thì ngay lập tức biến mất, nếu ta đoán không sai nay hẳn là ở Hàm gia thương thành. Với sự cẩn thận của lão tặc đó, sẽ không cho ta vào thương thành đâu."
Lý Hoằng cau mày:" Sao lại là ông ta?"
Vân Sơ nói một câu công tâm:" Bỏ qua nhân phẩm không nhắc tới, Hứa Kính Tông là trụ cột số một số hai của Đại Đường ta đó, sự gian trá của lão già đó, không ai bằng được."
"Vì sao phụ hoàng lại để Hứa Kính Tông và sư phụ đặt vào một chỗ?" Lý Hoằng không hiểu:
Vân Sơ nhìn hoàng thành Lạc Dương thở dài:" Vì trong cuộc ám sát lần này, chỉ ta và ông ta là không tổn thương chút nào."
Trên đường đi, ngang qua phủ thứ sử Lạc Châu, chỉ thấy vô số bách tính mặc đồ tang, kêu khóc trước nha môn, đòi trừng phạt kẻ ác, đòi công bằng thân nhân, bị binh sĩ xua đuổi, một số người quá khích còn bị nhốt vào lồng, treo ngoài nha môn thị chúng.
Vân Sơ khó khăn lắm mới áp chế được lửa giận, phóng ngựa thật nhanh.
Khi Vân Sơ dẫn quân tới Hàm gia thương thành ở phía bắc thành Lạc Dương thì đúng như y dự liệu, Hứa Kính Tông ở trên tường thành, khách khí mời Vân Sơ đóng quân ngoài thành.
Vân Sơ tất nhiên không chịu, lấy ra chiếu thư của hoàng đế chứng minh mình mới là chủ soái của Hàm gia thương thành. Đáng tiếc, Hứa Kính Tông cũng lấy ra chiếu thư tương tự.
Sau khi nghiệm chứng xong, không ai có tâm tư đi tìm hoàng đế hỏi vì sao lại có hai chiếu thư cấp quyền lực tương đương nữa.
Vân Sơ và Hứa Kính Tông cách tường thành trò chuyện, cảm thấy an bài này rất tốt, một đóng bên trong, một ở bên ngoài, hỗ trợ nhau cũng là chuyện hay.
Lý Hoằng nói không sai, nếu Vân Sơ vào thành, riêng việc đối phó với đám tư lại sâu một cũng là vấn đề đau đầu.
Nhưng với lão già thành tinh như Hứa Kính Tông lăn lộn quan trường bao năm mà nói, chẳng là cái gì, lão già này hại người cả đời, đám người trong kho lương đối diện với ông ta còn non lắm.
Còn thanh danh Vân Sơ đại bộ phận có từ chiến trận, sự dũng mãnh của y đã chứng minh qua vô số trận chiến lớn nhỏ rồi. Bây giờ y trấn thủ nơi này, trừ khi mang đại quân tới vây công, nếu không chẳng thể hạ được.
Phía bắc Lạc Dương phong cảnh tuyệt đẹp, Mang Sơn trải dài từ phía đông tới, đem phần đẹp nhất khoe ra trước mặt thành Lạc Dương.
Xa xa nhìn Mang Sơn xanh ngăn ngắt, Hứa Kính Tông sinh ra ý nghĩ, chết nơi này, an táng nơi này.
Ông ta sở dĩ nghĩ như thế là vì ăn đồ Vân Sơ mang tới.
Thức ăn Vân gia chế tác tất nhiên là không có vấn đề, bất kẻ là bánh nướng thơm xốp, hay là mì sợi dai dai, hoặc thịt cừu sấy khô, trứng muối, gà muối, thịt ngâm, đều là hạng nhất..
Chỉ là Vân Sơ không ngờ được Hứa Kính Tông lại không ăn được cay, thực sự là một chút cay cũng không ăn được.
Nay ớt đã thành món ăn ngày ba bữa không thể thiếu được của bách tính Trường An. Vậy mà tới chỗ Hứa Kính Tông, ăn miếng bánh kẹp thịt trâu tương ớt thôi mà môi ông ta phù lên với tốc độ đáng sợ, cuối cùng biến thành hai cái lạp xường.
"Con người ta phải nên biết mình làm được gì, không làm được gì. Vân hầu xem đi, lão phu biết ớt là thứ tốt, nhưng bản thân không có phúc hưởng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà ăn, cho nên phải chịu hậu quả."
"Vân hầu nói xem, con người ta cớ gì lại khổ thế?"
Vân Sơ nhìn hai cái môi lạp xưởng giấu dưới chòm râu dày của Hứa Kính Tông, nói:" Biết rõ không thể ăn được ót mà vẫn ăn, chỉ để nói một đạo lý, thái độ làm học vấn của Hứa công thực sự khiến vãn bối phải hổ thẹn"
Hứa Kính Tông lắc đầu:" Vân hầu có cái dũng chống lại thiên quân vạn mã, người ta chỉ có kính phục. Lão phu lại khác, làm quan bao năm, làm không ít chuyện khiến người ta không thích, cho nên bên cạnh mới cần đám nhi lang hung hãn."
"Dù thế nào, đều cũng không thể khiến bệ hạ hết hoài nghi chúng ta không liên quan tới gian tặc."
"Nay Trường An mưa gió bão bùng, Lạc Dương cũng mây đen bao phủ, Vân hầu lại bị kẹt ở thương thành nhỏ này, có thấy ủy khuất không?"
Vân Sơ cảm thán:" Hứa công nói có lý quá, nhưng quân mệnh không thể trái, đừng nói là thủ Hàm gia thương thành, bệ hạ dù phái ta đi canh nhà xí, ta cũng vui lòng."
Hứa Kính Tông đang uống bát nước cơm cho bớt cay mà suýt sặc:" Vân hầu mà cũng nói lời nịnh bợ như vậy sao?"
"Có cách nào khác, thân là thần tử, nói lời bệ hạ muốn nghe, làm việc bệ hạ muốn thấy, đâu phải chuyện xấu."
"Ài, Vân hầu mà sinh sớm vài năm, làm gì có chỗ đứng trên triều cho đám người lão phu."
Vân Sơ cầm một cái đùi gà muối lên gặm:" Vì có danh thần như Hứa công đi trước làm gương, đám hậu học vãn bối phải bám sát, không dám đi sai nửa bước."
Hứa Kính Tông mấy lần muốn dẫn Vân Sơ vào chính sự, nhưng y lại tránh đi, thà nói mấy lời buồn nôn chứ không chịu bàn việc đàng hoàng.
Điều này tương đương với việc, Vân Sơ không hề có ý định thân cận hay hợp tác với ông ta.
Còn Vân Sơ, làm gì có chuyện y tin tưởng bàn bạc đại sự gì với Hứa Kính Tông được, thậm chí đến Lý Trị, y cũng chẳng tin. Vân Sơ còn nghi, Lý Trị đưa mình tới Hàm gia thương thành cùng chỗ với Hứa Kính Tông cũng là một cái bẫy, hắn muốn nhìn thấy mình liên hợp với Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phù.
Cuối cùng biến thành nắm đấm mạnh mẽ trong tay Lý Trị, thay hắn làm những việc bẩn thỉu.
Vân Sơ giữ vững hình tượng lòng không chí lớn, một lòng chăm lo ba mảnh ruộng nhà mình là yêu cầu tối cao. Trước kia y không bị đám người Lý Tích lôi kéo, bây giờ tất nhiên cũng không làm đồng bọn với Hứa Kính Tông.
Khi Hứa Kính Tông đi còn làm vẻ mặt rất tiếc nuôi, tuy hai cái môi sưng vù khiến ông ta trông rất buồn cười, thế nhưng Vân Sơ không dám mất cảnh giác với loại người này.
"Hận không thể chết ở mảnh đất lành Mang Sơn này."
Hứa Kính Tông già cả thốt lên một câu tựa như căn dặn hậu sự, kết hợp ánh mặt trời đỏ ói của Lạc Dương, dễ tạo ra cảm giác ngày tàn hết lối.
Một chút mủi lòng, rất dễ tin vào lời ông ta, Vân Sơ thì nửa chữ không tin.
Nếu Hứa Kính Tông muốn chết thì Vân Sơ có cách, cái cây cong queo cách đó mười mấy trượng làm nơi treo cổ rất tốt. Phía trên tán lá xum xuê như chiếc ô, phía dưới cỏ xanh biêng biếc như thảm, nếu ở giữa có một lão tặc treo cổ đu đưa trong gió dưới ánh chiều tà thì quá tuyệt vời.
Đáng tiếc ông ta không chịu treo cổ, Vân Sơ ngồi ăn uống thiếu đi một cảnh đẹp để ngắm, thiếu đi một thứ phát tiết ngọn lửa âm ỉ trong lòng.