Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 941 - Q4 - Chương 184: Giết!

Q4 - Chương 184: Giết! Q4 - Chương 184: Giết!

Tiêu Tự Nghiệp là phó tướng mà Lý Hoằng cấp cho Vân Sơ, vì hai bên không quen thuộc gì, nên Vân Sơ không có gì nhiều để nói với hắn.

Có điều Tiêu Tự Nghiệp rất có năng lực, bốn nghìn binh mã thái tử lục soái mà Lý Hoằng khố công gây dựng, cơ bản được hắn huấn luyện ra rồi.

Dù là tuần tra, phong thủ, đều thao tác đâu vào đó, vậy nên Vân Sơ yên tâm giao cả việc cho hắn, cả ngày lúc nào mang bộ dạng nhàn nhã chẳng muốn quản chuyện gì.

Địch Nhân Kiệt thì bận tối tăm mặt mũi, Ôn Nhu cũng một mình trông coi gia quyến ba nhà.

Huyền Trang đại sư thấy Vân Na tâm tình không tốt, quyết định đưa nàng về quê nhà mình ở Yển Sư Phượng Hoàng Cốc. Người Trần gia đã phân tán cả rồi, tuy biết huynh trưởng xuất gia ở chùa Tịnh Thổ, Lạc Dương, nhưng Huyền Trang không hề có ý tới bái phòng. Dù sao xuất gia rồi thì làm gì còn nhà nữa.

Nhà của ông đã thành ngôi chùa, tên là chùa Tam Tạng.

Đừng thấy Lạc Dương trong một ngày chết hơn một nghìn một trăm hai sáu người thì nghĩ đó là chuyện kinh khủng, nhưng đây là hoàng đô, vài ngày thôi đã khôi phục yên bình, chỉ có một đám điêu dân khóc lóc ngoài nhà môn thứ sử nghe nói bị bắt hết treo trong lồng rồi.

Có điều người giàu có trong thành lại không thích ở trong thành nữa, đều dẫn người nhà tới sản nghiệp ở quê làm nông phu.

Càng có nhà phú quý hơn thì trốn xa vào rừng núi làm ẩn sĩ, trong đó là người tên Dương Quýnh, với cao thọ 12 tuổi đã viết ra bài thơ ly biệt không tệ.

Sở dĩ nói người ta cao thọ, bởi vì người ta 11 tuổi đỗ tiến sĩ, ai ai cũng bảo nó có tài Cam La, nói không chừng 13 tuổi đã thành tể tướng. Hứa Kính Tông còn không biết xấu hổ nói, thiếu niên có thể làm tể tướng, ông ta vốn là tể tướng, vậy cũng là lão thiếu niên..

Lý Hoằng muốn triệu Dương Quýnh tới Đông cung làm thị độc của hắn, lần trước Lý Hiển kiếm được một tên thần đồng Vương Bột làm thị độc, khiến Lý Hoằng không phục thời gian dài

"Loại người này nên ném tới Tây Vực rèn luyện, không phải là để lại bên cạnh ngươi nuôi như thú cưng"

"Muốn nhân tài thì đi tới hai chợ Đông Tây nhiều vào, còn cả chợ giao dịch ở Khúc Giang nữa, ở đó mới có những người hữu dụng với ngươi."

"Kiếm vài người kinh nghiệm về, đủ cho ngươi được lợi cả đời, tránh bị người ta lừa gạt." Vân Sơ không tán đồng hành vi của Lý Hoằng:

Lý Hoằng nằm trên giường hành quân của Vân Sơ, chân vắt lên còn cao hơn đầu, hắn cắn một quả hạnh, bị chua phun phì phì ra đất:" Sư phụ, ta cũng tìm được vài người, nhưng mà người nào người nấy tai dơi mặt chuột, mắt thì lấm lét gian manh, khiến ta chỉ muốn chém chết."

Vân Sơ đá Lý Hoằng lăn khỏi giường mình, từ khi thằng nhãi này lớn lên là Vân Sơ không khách khí nữa, cho hắn hưởng thụ đãi ngộ của người lớn rồi:" Nhân tài là để làm việc cho chúng ta, không phải để trưng bày cho đẹp, dáng vẻ làm sao không quan trọng, chỉ cần hữu dụng là được."

Lý Hoằng bò dậy:" Mẫu hậu cười ta chiêu mộ một đám yêu ma quỷ quái."

"Đừng phân biệt đối xử" Vân Sơ chỉ nói tới là dừng, qua thời y cầm tay chỉ bảo Lý Hoằng rồi:" Bệnh tình bệ hạ ra sao rồi? Có đỡ không?"

Lý Hoằng thấp giọng:" Không biết ạ, thời gian quan ta đi gặp phụ hoàng hai lần, cảm giác không tệ, mặt mày tươi tỉnh lắm."

Đây chẳng phải tin tốt lành, hoàng đế khỏe lại thì thần tử bọn họ khổ, Vân Sơ siết chặt tay:" Ta chỉ muốn về Trường An ngay lập tức."

Lý Hoằng lắc đầu:" Sư phụ không về được đâu, ta nghe phụ hoàng nói, chuyện huấn luyện tuyển chọn phủ binh Lạc Châu sẽ giao cho sư phụ."

Vân Sơ than thầm trong lòng, Lý Trị lần này vô sỉ một cách trắng trợn rồi, lần trước sai lão bà ra dỗ mình không được, lần này ép buộc. Không cần biết Vân Sơ muốn hay không, chuyện phủ binh Lạc Châu cũng rơi lên đầu y.

Vân Sơ thủ vệ Hàm gia thương thành sáu ngày, Lạc Dương ti đãi giáo úy dẫn tới 5000 phủ binh, phụng lệnh hoàng đế giao cho y tiết chế.

Vân Sơ xem qua, chẳng thấy phủ binh, chỉ thấy 5000 cái xác không hồn, chuyện phủ binh Lạc Dương phản loạn đã được xác thực, nếu có người xủi bẩy một chút, đe dọa một chút, lập tức sẽ có ngay một cuộc binh biến.

Vân Sơ không thiếu kinh nghiệm trị quân.

Vì thế dưới sự đe dọa của hơn 2000 kỵ binh, đám phủ binh đã bị tịch thu vũ khí này nhục nhã nằm xuống đất, phơi mông ra ngoài.

Mông nam nhân không trắng như mông nữ nhân, nhưng nói thế nào thì cũng trắng hơn cái mặt.

Khi 5000 cái mông đồng loạt phơi ra, mặt đất trắng phau phau.

Nếu một người bị tụt quần phơi mông ra thì đó là đại sỉ nhục, nhưng 5000 người cùng phơi mông ra thì không sao nữa.

Vân Sơ cũng không giải thích, chọn 200 tên cường tráng nhất, sai người vung roi lên quất vào những cái mông đã được xếp thành hàng.

Đám phủ binh kêu gào thảm thiết, có ba tên không nhịn được đứng dậy hô hào mọi người tạo phản, bị cung tiễn thủ giết ngay tức khắc.

"Các huynh đệ, không sống được nữa, xông lên đi!"

"Giết cẩu nô tài của hoàng đế!"

"Có chết cũng phải chết cho thống ...."

Giết ba tên chưa đủ, tức thì mấy chục tên phẫn nộ nhào tới, Vân Sơ không thay đổi sách lược, y toàn thân khởi giáp, tay cầm mã sóc, cưỡi con ngựa to lớn phủ giáp như quái thú xông thẳng tới.

Tên kia còn chưa kịp nói ra chữ "khoái" đã bị mã sóc đâm xuyên họng, xác bị con ngựa húc văng xa tít.

Một hồi dẫm đạp đâm chém, thậm chí không cái xác nào còn lành lặn.

Con ngựa mận chín có cái thói xấu thích dẫm nát bét xác của người ta, hôm nay mang giáp nặng, trên mặt đất chỉ còn lại vài đống thịt bầy nhầy, chẳng còn chút gì để nhận ra cái đống đó từng là con người nữa.

Vân Sơ thoáng chốc giết mười mấy người không có một lời cảnh báo nào, đám phủ binh nằm bẹp dưới đất, không dám kêu nữa, mặt cắt không ra máu, những tên bị đánh cũng cắn chặt răng, sợ thành mục tiêu của Vân Sơ.

Bọn họ từng nhìn thấy người bị đánh gậy tới chết, thấy người bị chặt đầu, bọn họ không sợ, thậm chí thấy những người bị giết đó là anh hùng hảo hán.

Nhưng cách giết người này, không ai muốn chết như thế, chết không chút ý nghĩa nào, chết như thứ sâu bọ, có muốn an táng chẳng còn lại gì .... Cái chết khiến người ta khiếp đảm.

Kẻ giết người đó, bọn họ còn chẳng thấy mặt.

Cảnh đó cũng lọt vào mắt Hứa Kính Tông trên Hàm gia thương thành nhìn thấy, ông ta không dám thở mạnh, nhìn Vân Sơ tay đao tay sóc còn nhỏ máu cưỡi ngựa đi qua đi lại như ma thần.

Ông ta biết Vân Sơ làm thế là cứu đám phủ binh này, muốn thông qua trừng phạt để giúp họ thoát tội, vì xưa nay quân đội không bao giờ phạt hai lần một tội, đã phạt rồi thì tội nặng tới mấy, về sau không tính nữa.

Vấn đề là Hứa Kính Tông vô cùng hoài nghi, người thông minh như ông ta hiểu được cách làm của Vân Sơ, nhưng đám ngu xuẩn phơi mông ra kia có hiểu được không?

Với những kẻ bị Vân Sơ dùng phương thức vô cùng tàn nhẫn giết chết, Hứa Kính Tông không hề thấy những kẻ đó oan uổng. Có điều, chắc chắn đó là nhóm bình thường tương đối có uy vọng trong quân, giết đám đó đi, mới không lo đám phủ binh này bị kích động.

Bình Luận (0)
Comment