Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 943 - Q4 - Chương 186: Ai Mới Là Người Thay Đổi.

Q4 - Chương 186: Ai mới là người thay đổi. Q4 - Chương 186: Ai mới là người thay đổi.

Vân Sơ và Hứa Kính Tông, một ở trong thành, một ở ngoài thành phối hợp lẫn nhau rất ăn ý.

Những kẻ có ý đồ bất chính trong thành không dám động đậy, vì dù họ có làm gì được Hứa Kính Tông, ngoài kia có kẻ giết người không ghê tay sẵn sàng xông vào.

Tương tự như thế, vì có thêm uy hiếp trên thành, kẻ ở dưới càng thêm ngoan ngoãn.

Vân Sơ và Hứa Kính Tông phân chia ranh giới rõ ràng, trừ hai bọn họ ra, người trong ngoài thành không tiếp xúc với nhau.

Sau nửa tháng phòng thủ Hàm gia thương thành không để xảy ra bất kỳ sự cố nào, Vân Sơ và Hứa Kính Tông là thần tử đầu tiên được hoàng đế triệu kiến.

Họ cũng là thần tử đầu tiên có thể tiếp cận hoàng đế trong phạm vi ba thước.

Vân Sơ tuổi ít nhất, quan chức cũng nhỏ nhất, nên y rót trà cho hai người.

Hứa Kính Tông cầm chén trà lên, tán dương:" Bệ hạ biết trên núi có hổ vẫn lên, là tấm gương cho hoàng đế các đời, nếu thần e là chạy về Trường An rồi."

Vân Sơ trước khi tới đây, qua nha môn thứ sứ vẫn thấy bách tính gào khóc, chứng tỏ chừng đó thời gian trôi qua rồi chuyện chưa giải quyết:" Bệ hạ thần muốn giết Lạc Châu thứ sử Tôn Thành Can, Lạc Châu tư mã Tương Ngọc Thành, Lạc Châu tư mã Bùi Dũng, bao nhiêu bách tính tự nạn như thế, nhưng kẻ này thân là quan chăn dân địa phương để xảy ra sự cố lớn như thế, phải chịu trách nhiệm .."

"Hay, Vân hầu uy vũ quá, hôm nay giết sạch Lạc Dương, mai giết tới Hà Bắc, ngày kia giết Sơn Đông, đợi bốn bề khói lửa, Vân hầu giết được bao nhiêu?"

"Giết mãi rồi cũng chết hết thôi."

Hứa Kính Tông tiếp tục trào phúng:" Vân hầu trước đó tới 5000 phủ binh dính líu tới phản loạn còn không dám giết, giờ lại mạnh miệng nói giết cả thiên hạ, nghe thật buồn cười."

Lý Trị nãy giờ nghe hai người lời qua tiếng lại không nói vào, hồi lâu mới bảo Hứa Kính Tông:" Chuyện này khanh xử lý đi"

Sau đó mới quay sang nhìn Vân Sơ một cái:" Khanh về Trường An, làm tốt chuyện khanh nên làm, thuận tiện đem 5000 phủ binh kia theo."

"Thái tử phủ trưởng sử Thôi Nguyên Đạt sẽ lựa chọn 3000 người từ hai huyện Trường An, Vạn Niên lựa chọn ba nghìn người, nhập vào thái tử lục soái."

Vân Sơ cực kỳ không cam tâm nhìn Hứa Kính Tông, từ từ thi lễ với hoàng đế:"Vi thần tuân lệnh."

Lý Trị giảng hòa:" Các khanh là người trẫm tin tưởng, không nên đấu với nhau."

Hứa Kinh Tông thi lễ:" Thần không chấp loại người đó."

Vân Sư cũng âm trầm nói:" Thần luôn kính Hứa công như tiền bối."

Lý Trị phất tay, hoạn quan liền đưa hai người rời Hàm Nguyên Điện.

Lý Trị đặt chén trà xuống, từ đầu tới cuối hắn không uống một ngụm. Khi Vũ Mị đi vào, Lý Trị vẫn trầm tư, Vũ Mị không quấy nhiễu, yên tĩnh ngồi một bên.

Rất lâu sau Lý Trị mới hỏi:" Có phải trẫm quá đa nghi không?"

Vũ Mị nhẹ giọng nói:" Đa nghĩ không phải là khuyết điểm của đế vương, chỉ khiến đế vương làm việc thêm kín kẽ. Có điều tới giờ bệ hạ vẫn có thể tin được hai người này."

Lý Trị lắc đầu:" Mười năm trước trẫm sẽ không bao giờ hoài nghi Vân Sơ, chỉ đề phòng Hứa Kính Tông. Bây giờ trẫm tin tưởng Hứa Kính Tông, lại bắt đầu đề phòng Vân Sơ, rốt cuộc là trẫm thay đổi hay họ thay đổi."

Vũ Mị cười khẽ:" Mười năm trước Vân Sơ đấu chí bừng bừng, nhưng làm việc thiếu chu toàn. Mười năm trước Hứa Kính Tông tuy tuổi cao, nhưng vững như núi. Thế nên bệ hạ kiêng kỵ Hứa Kính Tông mà tin Vân Sơ."

"Mười năm sau Vân Sơ trải qua rèn luyện, chẳng những võ nghệ cao cường, còn trầm ổn lão luyện. Còn Hứa Kính Tông đã quá già, không còn vững vàng như xưa, chỉ là một ông già tham tiền hào sắc."

"Như thế bệ hạ tất nhiên là bệ hạ đề phòng Vân Sơ và Hứa Kính Tông, chứng tỏ hai người đó thay đổi, duy có bệ hạ là không đổi."

Lý Trị nắm tay Vũ Mị, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, ánh mắt toát ra vẻ ôn nhu hiếm có nhiều năm chưa thấy:" Lần này nàng sinh con, bất kể nam nữ, đều đặt tên là thái bình."

Vũ Mị lẩm bẩm:" Thái bình sao?"

Lý Trị gật đầu thở dài:" Thái bình hiếm có."

Vân Sơ không thích Hàm Nguyên Điện, không phải vì tòa cung điện này không đẹp, mà là quá đẹp, đâu đâu cũng thấy đủ sắc màu rực rỡ, thiếu đi uy nghiêm trang trọng.

Cứ nghĩ Lý Trị nhân cái cớ Lạc Dương đại loạn mà chỉnh đốn hào môn thế gia, không ngờ phong tật của hắn tái phát, làm hùng tâm tráng chí trước kia bị bệnh tật lấy mất rồi. Thảm án Lạc Dương này sẽ kết thúc trong yên lặng.

Hứa Kính Tông tuổi cao, đi không nhanh, Vân Sơ chủ động đỡ lão tặc ấy, khi đi tới bên rìa bậc thềm cao, Hứa Kính Tông nói:" Ấy, chớ có đẩy lão phu xuống, không có lợi cho ngươi đâu. Lão phu già rồi, Lý Nghĩa Phù mới là đối thủ của ngươi, huống hồ ngươi có thể về Trường An, nên cảm kích lão phu mới đúng."

"Vãi bối đối với Hứa công chỉ có cảm kích, tuyệt đối không có chút bất kính nào." Vân Sơ cười đỡ ông ta xuống thềm:

Đi được nửa đường Hứa Kính Tông cứ cảm giác sống lưng lành lạnh, xua tay:" Thôi, để lão phu tự đi, ý tốt của ngươi, lão phu không hưởng thụ được."

Vân Sơ buông tay ra đi cách ông ta một quãng:" Ta cứ nghĩ Đại Đường còn cường thịnh rất lâu, nhưng giờ xem ra đã bắt đầu đi xuống dốc rồi."

Hứa Kính Tông dựa vào lan can, lần từng bước đi xuống:" Cương thì chẳng thể lâu, nhu chẳng giữ được, đang tiếc không ai biết cương nhu kiêm toàn là thế nào, đành lần mò tiến lên."

"Bệ hạ giống như người mù cưỡi con ngựa chột, đường không có vực sâu, không có chướng ngại, nhưng với người mù như bệ hạ nói, thì tất cả vực sâu, chướng ngại đều ngay dưới vó ngựa, nên sinh chứng sợ hãi cũng là chuyện thường."

Vân Sơ chắp tay một cái, bỏ đi phần Hứa Kính Tông là lão tặc vô sỉ bỉ ổi, có một điểm không thể thừa nhận, ông ta là một trí giả thực sự.

Giờ tới ngay Vân Sơ cũng hoài nghi, phải chăng mọi vết bẩn trên người ông ta là ông ta cố ý làm ra?

Quay trở lại binh doanh, 2000 kỵ binh của Lý Hoằng đã nhận ý chỉ của hoàng đế rút về binh doanh Lạc Dương rồi.

Để lại cho Vân Sơ 5000 phủ binh bị rút mất xương sống.

Trải qua biến cố ở Lạc Dương, lại thêm bị Vân Sơ cố tình giết chết ý chí, đám người này không bao giờ lên trận được nữa.

Vân Sơ thấy đây không phải vấn đề lớn, hiện y không cần người lên trận giết địch, y cần lực lượng tham gia cải tạo Trường An.

An bài cho những người đó xong, Vân Sơ quay về chỗ ở bên cạnh, không ngờ cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy là Vân Na đội vương miện, phía dưới có sáu đứa nhóc đang quỳ hành lễ.

Khấu đầu một cái được một kim tệ, cho nên hai đứa nhà Địch Nhân Kiệt, một đứa nhà Ôn Nhu, ba đứa nhà Vân Sơ thề phải kiếm hết tiền trên người Vân Na cô cô.

Đáng tiếc chúng xem thường Vân Na cô cô rồi, Trác Mã và A Duẫn Toa ở phía sau mỗi người đứng bên một cái rươn lớn, bên trong toàn kim tệ, đang tỏa sáng chói mắt dưới ánh nắng.

Đám Ngu Tu Dung vậy mà chẳng ngăn cản, bàng quan nhìn hành vi biến thái của Vân Na.

Về phần Lý Tư, nó bị Ngu Tu Dung chộp cổ, không cho tới làm việc mất mặt.

Nhìn cảnh tượng đó, Vân Sơ nở nụ cười hiếm hoi.

Bình Luận (0)
Comment