Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 944 - Q4 - Chương 187: Phải Chơi Lớn.

Q4 - Chương 187: Phải chơi lớn. Q4 - Chương 187: Phải chơi lớn.

Đáng lẽ chuyến đi Lạc Dương này là cuộc hành trình vui vẻ, bọn trẻ con háo hức là thế, rốt cuộc tới đây lại bị hạn chế trong bốn bức tường chật chội này. Vân Sơ có chút áy náy, nhưng không có cách nào khác, nơi này gần chùa Bạch Mã, vòng trong vòng ngoài có võ tăng tuần tra, là nơi an toàn nhất Lạc Dương hiện nay. Y không quấy nhiễu cuộc sống hậu trạch hài hòa đó, cố ý đi men hành lang bên trái tới trung đình.

Cảnh tượng ở đây không tốt, Địch Nhân Kiệt mặt âm u đang uống hết chén này tới chén khác, Ôn Nhu ở bên cạnh cầm bút lông, Địch Nhân Kiệt uống một chén là hắn viết một gạch.

Vân Sơ ghé đầu nhìn thấy trên tờ giấy đã gạch chi chít rồi, tự rót cho mình một chén:" Sao hắn uống nhiều thế?"

Ôn Nhu thong thả nói:" Mỗi chén rượu hắn uống đều là thuốc hối hận. Bây giờ xem ra, dù hắn uống bao nhiêu cũng không hóa giải được hối hận."

"Năm ngày trước ta nói với hắn, khi bắt đám tặc nhân không cần bắt sống nữa, tìm thấy là giết ngay đi. Nhưng hắn không nghe ta, muốn giữ lại người sống làm mồi nhử."

"Giờ hay rồi, cá chẳng câu được, đám khốn kiếp hại người kia trốn hết ngay dưới vành mắt của hắn."

"Giờ hắn có muốn báo thù cho bách tính chết thảm cũng không còn cách nào, đám tặc nhân đó rõ ràng bị người ta thả đi."

Vân Sơ rót cho Địch Nhân Kiệt một chén:" Ta không tin ngươi không có chút dự phòng nào."

Địch Nhân Kiệt đã uống tới mắt đỏ kè, nhìn Vân Sơ:" Ta có dự phòng, ngươi dám làm không?"

Ôn Nhu sán tới, lấy vai huých Địch Nhân Kiệt:" Nói kỹ xem."

Địch Nhân Kiệt chỉ Bắc Mang Sơn:" Tặc nhân hiện đang ở bên hoàng lăng của Ngụy hiếu văn đế Thác Bạc hoành trong Ngọa Ngưu Cốc, có giỏi đi giết đi, chúng có 300 người đấy."

Ôn Nhu cau mày:" Chúng tới đó làm gì? Cái lăng mộ đó sớm bị Lý Mật dẫn anh hùng hảo hán Ngõa Cương đào sạch rồi mà."

Vân Sơ đoán:" Cái mộ tốt như thế, vừa vặn làm nơi giấu quân."

Địch Nhân Kiệt giật lấy vò rượu trong tay Ôn Nhu tu ừng ực, nửa chừng phun phì ra, cả rượu bây giờ vào mồm cũng chẳng có mùi vị gì, uống nhiều nữa cũng không giải tỏa được cơn giận của hắn, cứ nghĩ cảnh tượng thê thảm của cuộc dẫm đạp đó, hắn không nhịn được.

Nhưng hắn có thể làm gì đây, hoàng đế cũng thỏa hiệp rồi.

Vân Sơ đoán được tâm sự của Địch Nhân Kiệt:” Đại đường mới yên binh được vài năm, bách tính còn chưa thể nói là có cuộc sống tốt lành, vậy mà bệ hạ chưa gì đã sa sút như thế, đám hào môn đại tộc còn hoành hành tới thế nào?”

“Chuyện này ta không để yên, ta có cách, nhưng phải chơi lớn đấy, các ngươi dám không?”

Địch Nhân Kiệt và Ôn Nhu nhìn nhau một cái, kiên định gật đầu.

Ba cái đầu tức thì chụm vào một chỗ …

Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt đều cho rằng phải có người chịu trách nhiệm cho vụ án dẫm đạp ngoài chùa Bạch Mã.

Đương nhiên đó chỉ là cái nhìn của ba người bọn họ, quan phủ Lạc Châu đã xác định sự kiện này là tai nạn.

Vân Sơ cho rằng, trong sự kiện này quan phủ có trách nhiệm quản lý cực lớn, bọn họ phải có câu trả lời và bồi thường cho bách tính.

Ôn Nhu không dám nói hoàng đế phải chịu trách nhiệm vì hành tùy hứng của mình, nhưng cho rằng hoàng đế nên đứng ra vỗ về bách tính, đem gian tặc ra trừng trị công khai, đòi lại công bằng cho bọn họ.

Địch Nhân Kiệt cho rằng hào môn đại họ phải chịu trách nhiệm về thảm án này, đây là hành vi tội ác, đám hào môn đại hộ và nanh vuốt của chúng phải có câu trả lời cho bách tính.

Vân Sơ muốn giết Lạc Châu thứ sử Tôn Thành Can, Lạc Châu tư mã Tương Ngọc Thành, Lạc Châu tư mã Bùi Dũng.

Hoàng đế vốn đã giam ba tên này vào ngục, chuẩn bị chặt đầu cảnh cáo, kết quả không biết vì sao cả ba tên đều được đưa ra khỏi đại lao, đã thế còn phục hồi quan chức, chẳng bị chút liên lụy nào.

Như vậy là không đúng, ở Lạc Dương xảy ra sự kiện ám sát quy mô nhắm vào loạt quan viên, cùng với sự kiện bách tính dẫm đạp, tội trước tiên là ở đám quan viên địa phương.

Chưa nói cái khác, riêng tội thất trách cũng đủ chặt đầu chúng.

Bây giờ bọn chúng không làm sao hết, chứng tỏ chúng dính líu tới chuyện này rất sâu, hơn nữa còn nắm được điểm yếu của hoàng đế, mới có cục diện thế này.

Đây đúng là trò hề, Vân Sơ muốn giết ba kẻ đó, xem xem có xảy ra chuyện gì hay ho không?

Sáng sớm hôm sau, Vân Sơ triệu tập 5000 phủ binh ăn hại của mình thao luyện theo thông lệ.

Cho dù đám người mất ý chí này chẳng thể dùng ở chiến trường, Vân Sơ vẫn muốn rèn luyện cho bọn họ sức khỏe thật tốt, để trở thành công tượng tốt hoặc phu khuân vác.

Quân doanh của Lạc Châu rất lớn, còn có tường cao bao quanh, nhưng hoàng đế vẫn không tin tưởng đám người này, bởi thế ngoài quân doanh còn có nhân mã của Tả vũ vệ phụ trách trông coi.

Nhìn một đám thương binh tập tà tập tễnh chạy theo Vân Sơ trong diễn võ trường, đám binh mã Tả vũ vệ khinh bỉ ra mặt.

Cho dù bọn họ cực kỳ phản cảm với sự tàn nhẫn của Vân Sơ, nhưng thấy Vân Sơ cởi áo chạy bộ với đám phế vật, vẫn thấy không đáng cho y.

Ai chẳng biết cái đám người không còn tôn nghiêm, không còn đấu chí này không phải là phủ binh nữa. Vậy mà Vân Sơ không vứt bỏ họ, còn muốn tự chấn chỉnh đám người này.

"Một hai một, một hai một." Vân Sơ tinh thần dư dả chạy trước, miệng không ngừng đọc khẩu lệnh kỳ quái:

5000 người chạy vòng quanh giáo trường, mười mấy ngày trước bọn họ ăn một trận roi còn chưa hồi phục, chạy rất uể oải, chẳng bao lâu đã thành vòng tròn đầu đuôi nói liền nhau rồi.

Tốc độ của Vân Sơ khá nhanh, cho nên y xuất hiện ở mọi vị trí trong đội ngũ này, liên tục hô khẩu hiệu "một hai một", khích lệ bọn họ chạy tiếp.

Cùng lúc đó một đội kỵ binh do mười mấy giáp sĩ tạo thành đang phóng như bay tới phủ thứ sử Lạc Châu ở ngoại quách Lạc Dương.

Mười hai giáp sĩ này toàn hộ hạ giáp mặt xuống, chiến mã phía dưới vô cùng hùng tráng, giáp cực kỳ chất lượng, tay hộ cầm mã sóc giá trị không nhỏ. Ngay cả áo choàng trên người cũng là thứ đắt giá, mang lớp tơ lụa giảm bớt thương tổn của tên, màu sắc đỏ rực hết sức bắt mắt.

Chưa nó tới hoành đao bên hông, rìu giắt trước ngực, đoản nỏ sau lưng.

Trang bị thế này không phải kỵ binh bình thường có được, dù là một bì tướng cũng khó gom đủ trang bị như thế.

Mười hai kỵ sĩ phóng qua cổng thành như gió, binh sĩ thủ thành thậm chí còn chẳng có gan ra hỏi bọn họ là thần thánh phương nào, đứng im nhìn những kỵ sĩ đó phóng tới phủ thứ sử.

"Không biết là đám kiêu binh mãnh tướng của vệ nào trong thập lục vệ." Binh sĩ thủ thành lẩm bẩm, sau đó bỏ chuyện này ra sau đầu, từ khi binh mã thập lục vệ tiền vào Lạc Dương, bọn họ lúc nào cung ngông nghênh như vậy:

Bình Luận (0)
Comment