Đại môn phủ thứ sử, sát tường hai hàng lồng rất dài, trong mỗi cái lồng là một phạm nhân, đa phần là người trẻ tuổi, số ít là người già, ai nấy mặt mày thất thần, bách tính mỗi lần đi ngang qua lại cúi đầu bước nhanh, không đành lòng nhìn. Chỉ cần nhìn tấm biển gỗ cắm bên ngoài là biết, đám người này đều là điêu dân vì người nhà bị dẫm đạp tới chết mà đến nha môn đốc thúc quan viên phá án.
Lạc Dương cuối tháng năm, nóng nực tới độ làm người ta phát cuồng, mười hai con khoái mã mang theo chút gió mát, khiến gác cửa ngái ngủ ở trước cửa nha môn tỉnh lại. Thấy mười hai kỵ sĩ kia tới trước cửa rồi mà không giảm tốc độ, bước ra quát cản lại, không ngờ bị chiến mã hất văng, người hắn rơi vào đại môn khép hờ, làm đại môn mở tung.
Phì, phì ...
Con chiến mã đi đầu thở mạnh, bước lên thềm đi vào phủ, mười một kỵ sĩ khác cũng xông vào.
Bọn họ tới quá nhanh khiến đám tư lại của phủ thứ sử không kịp phản ứng, kỵ sĩ cầm đầu vung mã sóc gạt văn thư lại đang bê chồng văn thư dày. Mã sóc lần nữa vung lên chém, cửa sổ tán nát.
Thứ sử Tôn Thành Can đang làm việc ở đại sảnh, chỉ nghe rầm một tiếng, ngẩng đầu lên thấy giáp sĩ toàn thân phủ kín giáp nhìn mình chằm chằm.
"Thích khác ..."
Tôn Thành Can vừa hét lên thì con chiến mã hùng tráng tới mức thái quá phá cửa gỗ, thở phì phì tiến và trong đại sảnh.
"Tôn Thành Can!" Kỹ sĩ gọi:
Tôn Thành Can đứng sau bàn, người này không hổ thứ sử châu lớn, trong tình cảnh đó vẫn vỗ bàn quát:" To gan, dám tự ý xông vào phủ thứ sử. Người đâu, bắt cho ta."
Kỵ sĩ thong thả tới gần:" Có gan đấy, vậy mà đi làm tặc."
Tôn Thành Cân nghiến răng:" Bệ hạ đã xá cho ta vô tội."
"Xá cho ngươi vô tội chứ không nói tha chết cho ngươi."
Kỵ sĩ múa mã sóc chém đứt hoành đao Tôn Thành Can vung lên kháng cự, chiếc bàn cũng bị chém làm đôi.
Những quan viên đang bẩm báo công việc cho Tôn Thành Can, cùng với tư lại hoàn hồn, ai có gì vơ nấy, ném ào ào vào kỵ sĩ, nào ghế, nào nghiên mực, nào bút.
Ky sĩ đánh bay hết, mã sóc nhanh như chớp đâm vào yết hầu Tôn Thành Can trợn mắt đứng đó, xoay cán mã sóc, cái đầu Tôn Thành Can rơi bịch xuống đất. Giáp sĩ nhặt lấy cái đầu, nói với đám người vác ghế chuẩn bị vây công:" Làm việc cho tốt."
Câu nói này xong, đám quan viên tư lại ngây ra tại chỗ, không ai có thêm động tác nào nữa, trơ mắt nhìn kỵ sĩ kia cưỡi ngựa đi một vòng rồi rời đại sảnh.
Hỗn loạn không chỉ ở trong đại sảnh, mà các quan thự khác cũng bị đám kỵ sĩ xới tung.
Biệt giá Bùi Dũng đang làm việc bị bốn kỵ sĩ vây công, miễn cưỡng chống được hai chiêu rồi bị bốn cây mã sóc xé xác tại chỗ.
Quan thự của tư mã Tương Ngọc Thành ở phía sau, khi hắn nghe thấy hô hoán có thích khách, vội vàng leo tường bỏ chạy, nhưng bị tên nỏ bắn chết trên tường thành, cũng bị lấy đầu mang đi.
Nói thì có vẻ thời gian rất dài, thực tế gần như trong chớp mắt, nhanh tới mức vệ binh của phủ thứ sử không kịp phản ứng. Ai có thể ngờ được, giữa thanh thiên bạch nhật có người dám to gan xông vào phủ thứ sử, giết quan tạo phản.
Đợi khi đám vệ binh vội vàng mang vũ khí tới quan thự của thứ sử chỉ kịp thấy mười hai kỵ sĩ toàn thân giáp trụ phóng đi. Kỵ sĩ tay cầm thủ cấp quan viên ném đi, lập tức có ba kỵ sĩ giương cung bắn, xuyên ba cái đầu lâu, ghim vào đại môn phủ thứ sử.
Tiễn thuật đó trấn nhiếp tất cả những kẻ có ý đồ truy đuổi, đợi tới lúc bọn chúng hoàn hồn thì mười hai kỵ sĩ kia phóng về hướng nội thành nơi thập lục vệ đóng quân. Trong số bách tính, không biết ai hô lên:" Bệ hạ vạn tuế."
Bách tính xung quanh chợt nghe tiếng hô này gần như bản năng hô theo:" Bệ hạ vạn tuế."
Cứ như thế mười người, trăm người rồi nghìn người, cả những người ở xa không biết xảy ra chuyện gì cũng hô lớn, tiếng hô "bệ hạ vạn tuế" càng lúc càng lớn.
Những người trong lồng nhìn nhau, cho rằng bệ hạ phái người tới trừng trị ác quan rồi, cả kích rơi nước mắt, càng hô to.
Vệ binh phủ thứ sử đã lấy ngựa ra, nhưng bốn bề hô "bệ hạ vạn tuế", trong lòng liên tưởng tới chuyện gì, run bần bật không dám đuổi nữa, nhìn bóng áo choàng đỏ cuối cùng biến mất trong ngõ.
Những giáp sĩ kia vừa vào ngõ thì vừa chạy vừa cởi giáp, đầu ngõ đã có người hô hào "bệ hạ vạn tuế" kéo ra chặn lối ngăn cản bất kỳ ai có ý định đuổi theo.
Trước khi cổng thành đóng lại, mười hai người bình thường cưỡi ngựa hòa vào dòng người rời thành, biến mất giữa núi đối mênh mông.
Vân Sơ dẫn một đám phủ binh chạy dưới ánh nắng chói chang suốt một canh giờ, thấy số phủ binh bám theo được lạc đác, y hạ lệnh kết thúc chạy bộ.
Lệnh vừa đưa ra, người vẫn cố bám theo ngã cả xuống đất, thở như trâu, mồ hôi đầm đìa.
Vân Sơ tuy cũng mồ hôi nhễ nhại, nhưng y vẫn đứng vững vàng, trên người tựa hồ bốc ra một mùi máu.
Đám phù binh ngã dưới chân y không kìm được bò ra ngoài, nghe nói Vân hầu là mãnh tướng bách chiến, giết người vô số, hôm nay bọn họ chứng kiến, không ngờ mồ hôi đổ ra cũng mang sát khí.
"128 người cầm cự được tới cuối cùng làm đội chính."
Vân Sơ hô lớn vang vọng vả giáo trường, đợi đám phủ binh kia yếu ớt đáp lại, có thân binh mang tới một thùng nước đổ từ trên đầu y xuống.
Mới đầu là nước ấm, sau đó nguội dần, đến khi một thùng nước mắt rưới khắp toàn thân, Vân Sơ cười hết sức hào sảng:" Thống khoái!"
Khi Hứa Kính Tông như con lừa kinh sợ được một đám gia tướng đông đảo hộ tống, ngồi xe ngựa chạy như bay tới quân doanh của Vân Sơ thì lúc này Vân Sơ vừa mới thay y phục, mặc cái quần thùng thình, mình trần ngồi dưới cái cây tán rộng uống trà.
Thấy Hứa Kính Tông tới, Vân Sơ nhíu mày, y không thích gặp ông ta, nhưng Hứa Kính Tông nhìn thấy Vân Sơ cùng với đám phủ binh bị thao luyện tới mệt như chó, lăn lê bò xoáy khắp nơi, bỗng dưng cảm thấy hoan hỉ, chuyện ông ta sợ nhất không xảy ra rồi, nếu tên sát thần này mà làm chuyện đó, e ngày tháng sắp tới khó ai sống yên.
Trước khi vào quân doanh, ông ta đã hỏi người của Tả vũ vệ rồi, biết thời gian Vân Sơ dẫn đám phủ binh chạy bộ trong quân doanh. Bây giờ lại nhìn thấy kiểu ăn mặc quan thuộc trong quân doanh của Vân Sơ thì thở phào.