Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 946 - Q4 - Chương 189: Không Trốn Tránh Được Nữa Rồi.

Q4 - Chương 189: Không trốn tránh được nữa rồi. Q4 - Chương 189: Không trốn tránh được nữa rồi.

Người ta hay dở gì cũng là tể tướng, Vân Sơ dù chẳng ưa gì cũng phải tôn trọng, phe phẩy quạt đứng dậy nghênh tiếp. Vừa gặp một cái, chưa kịp chào hỏi, Hứa Kính Tông đã nói ngay:" Lạc Châu thứ sử Tôn Thành Can, tư mã Tương Ngọc Thành, biết giá Bùi Dũng bị người ta chém chết ngay trong quan thự."

Vân Sơ ồ một tiếng:" Đáng đời thôi, chuyện này có gì to tát đâu."

Hứa Kính Tông lắc đầu:" Chuyện này cực kỳ có vấn đề, ba người Tôn Thành Can đáng lý đáng chém, nhưng bệ hạ muốn xoa xịu chuyện này, cho nên tha chết cho họ."

"Kết quả giữa ban ngày ban mặt bị mười hai giáp sĩ xông vào quan thự, chém chết tại chỗ, đầu ghim trên đại môn, đây là hành vi thị uy với bệ hạ."

Vân Sơ cười ha hả:" Không ngờ ở Lạc Dương còn có anh hùng hảo hán như vậy, thật muốn gặp một lần."

Hứa Kính Tông thấy Vân Sơ cười chẳng kiêng dè gì như thế, lạnh lùng nói:" Nếu như không phải Vân hầu ra tay thì lão phu yên tâm rồi."

Vân Sơ hơi ngẩn ra rồi tức giận:" Còn tưởng ông tới uống trà, không ngờ ông lại tới tra án à?"

"Lão phu tra ngươi còn có đường tránh né, bệ hạ mà tra, ngươi sẽ chết không chỗ chôn."

"Ta làm gì mà tới mức chết không chỗ chôn?"

Hứa Kính Tông đang định nói, chợt thấy một đám nhân mã xông vào quân doanh, nhìn những kẻ này dám ngang ngược như thế trên địa bàn của Vân Sơ là biết ngay thân phận:" Người của bệ hạ tới đấy, ngươi cười tiếp cho lão phu xem."

Vân Sơ nhìn thấy người tới là Trương Đông Hải thì hô to:" Mau lên, kẻ giết quan viên chính là tể tướng đương triều Hứa kính Tông."

Hứa Kinh Tông lảo đảo, lớn tiếng mắng:" Đàng hoàng chút, bệ hạ lần này bị lửa giận công tâm, lại ngã bệnh rồi."

Trương Đông Hải đi tới trước mặt Vân Sơ, thần sắc nghiêm nghị:" Lam Điền hầu Vân Sơ nghe lệnh."

Vân Sơ thu lại về bất cần đời, đứng dậy khoác áo lên, ăn mặc chỉnh tề mới thi lễ:" Thần Vân Sơ nghe lệnh."

Trương Đông Hải giơ kim bài lên:" Bệ hạ hỏi Vân Sơ, ba khắc trước ở đâu?"

"Ba khắc trước thần luyện binh trong giáo trường.”

“ Có ai làm chứng không?"

Vân Sơ cau mày:" 5000 phủ binh có thể làm chứng, nếu chưa đủ thì còn có quân của Tả vũ vệ làm chứng, nếu vẫn chưa đủ thì còn có cả tể tướng Hứa Kính Tông làm chứng."

Nghe Vân Sơ nói vậy, Hứa Kính Tông vốn định muốn phân bua là mình vừa mới tới đây, không thể làm chứng được. Cuối cùng không biết ông ta nghĩ gì mà không nói ra.

"Bệ hạ hỏi chuyện kết thúc." Trương Đông Hải hỏi xong nhảy từ trên ngựa xuống, vội vàng tới bên Vân Sơ, hết sức lo lắng nói:" Ba khắc trước thứ sử, tư mã, biệt giá của Lạc Châu bị mười hai kỵ binh trọng giáp giết trong quan thự."

Vân Sơ đi vòng quanh Trương Đông Hải:" Giáp sĩ đâu?"

Trương Đông Hải xoay theo Vân Sơ:" Đã trốn mất tích."

"À, ý ngươi nói mười hai tên thích khách ngay giữa ban ngày ban mặt ở Lạc Dương xông vào quan nha, giết người, sau đó biến mất không dấu vết?"

"Đúng là như thế!"

Vân Sơ quát gia tướng:" Mười hai người mặc giáp lên ngựa."

Chẳng bao lâu sau có mười hai kỵ binh trọng giáp hùng dũng xuất hiện trước mặt bọn họ.

Hứa Kính Tông hiểu ra ý Vân Sơ, cảm thán:" Mục tiêu lớn thế này mà không tìm được sao?"

Trương Đông Hải hổ thẹn:" Đúng là không tìm thấy, đã hỏi thủ vệ cổng thành, không ai nhìn thấy mười hai kỵ binh đó xuất thành. Theo lời quan viên phủ thứ sử nói, những người đó đi vào nội thành, nhưng Kim ngô vệ khẳng định không thấy mười hai giáp sĩ đi vào nội thành."

Vân Sơ không truy hỏi nữa, mà nói với Trương Đông Hải:" Hứa công nói bệ hạ thân thể bất an, xin Trương tướng quân thay ta vấn an bệ hạ. Ngoài ra giúp ta bẩm báo với hoàng hậu, cho Vân Sơ mặc giáp canh gác cho bệ hạ."

Trương Đông Hải nhận lời, vội vàng dẫn người đi.

Hứa Kính Tông buông tiếng thở dài:" Lão phu thì lại chuẩn bị tá túc trong quân doanh, mong Vân hầu cho phép."

Vân Sơ nghiêm nghị nói:" Giờ không phải là lúc chúng ta trốn tránh, mỗ muốn vào cung bảo vệ bệ hạ, Hứa công có muốn đi cùng không?"

Hứa Kính Tông lắc đầu ngay:" Lão phu mà trẻ hơn 50 tuổi tất nhiên không đứng ngoài nhìn chuyện này, nhưng bây giừ lão phu già rồi, không còn cái dũng năm xưa nữa."

"Dù là trẻ con cao ba thước, đại nạn tới cũng có trọng trách bảo vệ bệ hạ."

Hứa Kính Tông há mồm chỉ miệng chỉ còn vài cái răng:" Vân hầu tuổi còn trẻ, không chỉ công huân trác tuyệt, còn biết làm quan, sau này ắt còn tiến xa, lão phu không cản trở Vân hầu chiếm lấy vinh diệu. Lão phu già rồi, chỉ muốn yên tĩnh trong một góc mà thôi."

Vân Sơ gằn giọng:" Có đi hay không?"

Hứa Kính Tông kiên quyết lắc đầu:" Lão phu đột nhiên bị cảm phong hàn, chuẩn bị mượn một tĩnh thất trong quân doanh của Vân hầu, nghỉ ngơi vài ngày đợi ..."

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! ....

Đột nhiên một loạt tiếng nổ lớn từ Mang Sơn cách đó không xa truyền tới, mặt đất dưới chân rung chuyển, rồi khói đen bốc thẳng lên trời.

"Thuốc ... Thuốc nổ..." Hứa Kính Tông lắp ba lắp bắp, lòng chấn kinh vô cùng:

Vân Sơ không đợi lão tặc kịp phản ứng đã kéo ra ngoài lều, ném lên xe ngựa, rống lên với gia tướng:" Mặc giáp cho ta, mang vũ khí tới đây:

Được gia tướng giúp đỡ, trong thời ngắn Vân Sơ đã phủ giáp toàn thân, tay cầm mã sóc nhảy lên mình ngựa, Hứa Kính Tông cũng không dám nói ở lại quân doanh dưỡng bệnh nữa, lớn chuyện rồi.

Bắc Sơn xảy ra chuyện gì, Hứa Kính Tông không quan tâm nữa, nhưng xem ra trốn ở đây cũng không xong rồi, chuyện tới nước này theo bên Vân Sơ mới là an toàn, giao toàn bộ gia tướng của mình cho Vân Sơ chỉ huy. Vân Sơ không chỉ mang theo gia tướng của mình và Hứa Kính Tông, thậm chí đám Tả vũ vệ canh gác đám phủ binh ăn hại cũng mang đi quá nửa.

Tổng cộng gần hai nghìn binh mã rầm rộ kéo đi.

Dọc đường đi bọn họ gặp liền mấy đội binh mã, bọn họ muốn tới Bắc Mang thăm dò vụ nổ, cũng bị Vân Sơ ép theo tới thành Lạc Dương, quát tháo đám tướng quân kia, bây giờ không gì quan trọng hơn an toàn của bệ hạ, nhỡ đây là kế điệu hổ ly sơn thì sao?

Đám tướng quân kia sực tỉnh, gật đầu lia lịa, rối rít cám ơn Vân hầu, dẫn quân theo y.

Liên tục mấy lần như thế, quân số của Vân Sơ đã trên 5000.

Khi một đội quân hàng nghìn người toàn thân võ trang mang theo khói bụi mù mịt, vó ngựa như sấm rền áp sát Lạc Dương, tiếng tù và vang lên khắp nơi. Tiếp ngay đó cầu bắc qua sông hộ thành kéo lên, toàn bộ cổng thành đóng lại, bất chấp bách tính bỏ lại bên ngoài gào khóc không được quan binh cho vào thì bỏ chạy tứ tán.

Trên tường thành binh sĩ ùn ùn kéo tới, cung giương sẵn chĩa về đám binh mã không rõ lai lịch kia, sẵn sàng nghênh chiến.

Bình Luận (0)
Comment