Đội quân không mang cờ hiệu kia như cơn gió lốc kéo tới dưới chân thành Lạc Dương, khi cách tường thành một tầm tên bắn mới giảm tốc độ.
Gia tướng của Vân Sơ mau chóng tới dưới thành, giơ cao lệnh bài Lam Điền hầu, hô lên với tường thành:" Lam Điền hầu, Vạn Niên huyện lệnh Vân Sơ cùng Cao Dương quận công, Trung thư lệnh Hứa Kính Tông tới bảo vệ bệ hạ."
Kim ngô vệ tướng quân Trình Xử Mặc xuất hiện, lãnh đạm nói:" Không cần, lập tức rời đi."
Vân Sơ thúc ngựa tới quát:" Để Khế Tất Hà Lực đại tướng quân ra đây nói chuyện."
Trình Xử Mặc vẫn lạnh lùng:" Đại tướng quân không gặp ngươi."
Vân Sơ nổi giận giương cung lên:" Mười hai võ sĩ vũ trang giết quan giữa ban ngày, biến mất ở nơi trú quân của thập lục vệ, bây giờ ở Bắc Mang lại xảy ra vụ nổ lớn không rõ nguyên cớ. Giờ mỗ chuẩn bị vào cung bảo vệ bệ hạ, ngươi lại gây khó dễ, có phải muốn tạo phản không?"
Trình Xử Mặc bị Vân Sơ chĩa cung vào không hề sợ hãi:" Ngươi vô cớ dẫn quân tới đô thành, rốt cuộc là ai đang tạo phản?"
Vân Sơ nới lòng dây cung:" Không cần coi ta là kẻ địch, ngươi nếu còn là thần tử Đại Đường phải mau mau lãnh binh về bảo vệ hoàng thành, tìm tặc nhân rồi giết, không phải ở đây cãi nhau với ta."
Nói xong hạ lệnh đội ngũ lui lại, mục đích y đã đạt được, chỉ cần làm ầm ĩ lên sẽ có người báo tình huống lên hoàng đế.
Hứa Kính Tông nhìn Vân Sơ mặt mày nôn nóng, con ngựa mận chín phía dưới càng lên tục lấy móng cào đất, vốn cứ nghĩ y hành động như vậy chẳng qua là thủ đoạn quan trường, lấy lòng hoàng đế, giờ xem ra y lo lắng thật:" Vân hầu chớ lo, có binh mã thập lục vệ rồi."
Vân Sơ bực mình:" Giờ ta lo lắng nhất chính là binh mã của Thập lục vệ."
"Nhưng ngài làm vậy sẽ đắc tội hết với Thập lục vệ."
"Vân mỗ bao năm qua còn mấy người chưa đắc tội hay sao? Bệ hạ không nên bỏ Trường An tới Lạc Dương, ở Trường An sẽ không xảy ra chuyện này."
Hứa Kính Tông gãi cằm:" Quân hầu nên bình tĩnh lại, chúng ta là người xem kịch, không làm người ra sân khấu diễn kịch."
Không lâu sau đúng như Vân Sơ nghĩ, có hoạn quan lên tường thành đọc to:" Bệ hạ có chỉ, lệnh Hứa Kính Tông, Vân Sơ cận kiến."
Tiếp ngay đó cầu treo được hạ xuống, cửa bên của cổng thành được mở ra, chỉ cho một chiếc xe đi qua.
Hoàng đế chỉ cho hai người họ vào thành, không định để quân đội vào thành.
Trình Xử Mặc đứng ở cổng thành, thấy Vân Sơ vẫn võ trang liền quát lớn:" Cởi giáp!"
Vân Sơ nhấc mã sóc lên, xoay tròn một vòng rồi đâm thẳng vào yết hầu Trình Xử Mặc. Trình Xử Mặc vung mã sóc gạt đi, nhưng mã sóc Vân Sơ lại nảy hai lần trên mã sóc của hắn, lần sau mạnh hơn lần trước không ngờ làm cong cả mã sóc của Trình Xử Mặc.
Trình Xử Mặc miễn cưỡng nghiêng người đi, mã sóc của Vân Sơ quét trúng chiến giáp của hắn, đánh nát giáp bả vai.
Vân Sơ hét một tiếng dồn sức, đánh ngã Trình Xử Mặc xuống ngựa, nhổ một bãi nước bọt:" Bằng vào chút bản lĩnh đó mà xứng bắt bản hầu cởi giáp à?"
Hứa Kính Tông che mắt, ông ta hối hận vô cùng, sao lại đi theo tên điên này cơ chứ, thế nào cũng bị vạ lây:" Ngươi hoàn toàn không để lại cho Thập lục về chút thể diện nào à?"
Vân Sơ liếc mắt qua Trình Xử Mặc hồ thẹn tới muốn tự sát, nói:" Nếu là Lư công năm xưa, ta tất nhiên không dám làm thế, còn hắn à? Kém Lữ công xa."
Nói rồi thúc ngựa bước qua người Trình Xử Mặc vào thành, Hứa Kính Tông chỉ biết thở dài chắp tay cáo tội với Trình Xử Mặc rồi đi theo.
Lúc này đường xá Lạc Dương thênh thang chẳng còn bóng dáng người đương địa, chỉ có một người một ngựa cùng một chiếc xe ngựa hai bánh cố hấp đi tới cuối con đường dài.
Không đợi hai người vào nội thành thì cổng nội thành đã mở, bên trong tràn ra vô số giáp sĩ, được thủ lĩnh dẫn tản vào thành Lạc Dương
Chỉ có Vân Sơ và Hứa Kính Tông là đi ngược chiều.
Nhìn giáp sĩ xuất kích khắp nơi, Hứa Kính Tông thở dài:" Cũng không biết kẻ nào đã phát động cuộc tập kích này, khiến bệ hạ không thể nào dùng cách mềm dẻo kết thúc nữa. Nay sấm sét chín tầng trời giáng xuống, tất cả tự cầu phúc đi."
Vân Sơ lạnh lùng nói:" Đám người đó thừa lúc bệ hạ mới tới Lạc Dương, làm loạn kinh thành hẳn sẽ dự liệu được kết cục thế này."
Hứa Kính Tông lắc đầu:" Người ta đa dám giết người thì nhất định đã chùi sạch mép rồi, bệ hạ nổi trận lôi đình chỉ tăng thêm vô số sát nghiệp, để lại vô số oán thù thôi."
"Khi Lạc Dương xuất hiện loạn cục, bất kỳ bệ hạ lựa chọn thế nào, người ta cũng đều có kế sách ứng phó, bệ hạ phản ứng càng mạnh càng dễ bị người ta kéo vào bẫy."
"Cho nên bệ hạ mới muốn xoa dịu, chính là vì tránh lọt vào bẫy chúng, lấy bất biến ứng phó vạn biến."
"Hào môn thế gia trăm năm qua nuôi gia nô, sớm hình thành quan hệ chằng chịt, thậm chí có thể náo sáu thành quan viên Đại Đường có dính líu tới bọn họ."
"Bệ hạ từ khi đăng cơ, một lòng duy trì chiết trùng phủ, lần này người ta lấy chiết trụng phủ ra làm loạn, khiến bệ hạ cảm thấy thất bại. Bệ hạ qua chuyện này hẳn hiểu ra một đáp án tàn khóc, đó là gây dựng chiết trùng phủ bao năm, vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị thẩm thấu."
"Chuyện này làm bệ hạ sợ rồi ..."
Hứa Kính Tông có tuổi rồi, nói chuyện dông dài lải nhải, Vân Sơ nghe bực mình. Về sự thẩm thấu của hào môn thì bản thân y cũng có một bài học rồi, năm năm trời gây dựng huyện Vạn Niên, cuối cùng tâm huyết của y vỗ béo cho một đám gia nô hào môn đại tộc ẩn nấp trong bách tính.
Kể từ đó kỳ thực mối thù này đã kết rồi, mọi chính sách Vân Sơ đưa ra sau đó đều hạn chế hào môn đại tộc tham gia.
Đám người đó sống xa hoa cùng cực, không cống hiến gì cho xã hội, chỉ là những con đỉa bám vào quốc gia này hút máu mà thôi.
Vân Sơ tự có phán đoán của mình, giả như bây giờ Lý Trị khơi lên một cuộc phong ba chính trị diệt trừ hào môn đại tộc, ắt sẽ có tổn thất, nhưng chiến thắng cuối cùng là của hắn.
Đáng tiếc, Lý Trị không có lá gan phá rồi lại lập, nên Vân Sơ giết ba người thứ sử Lạc Châu, không cho Lý Trị lựa chọn.
Lần này Lý Trị thỏa hiệp ở Lạc Dương, ít nhất trong thời gian ngắn, đám thế gia đại tộc đó không phải kiêng dè gì, lúc đó gặp họa là Trường An, mà nói không chừng lợi ích ở Trường An bị Lý Trị lấy ra làm vật trao đổi rồi.
Vân Sơ sao có thể cho phép chuyện này xảy ra.
(*) Vân Sơ chơi lớn quá.