Trương Đông Hải đứng ở cửa hoàng thành nghênh tiếp Vân Sơ và Hứa Kính Tông, bên cạnh còn có Lý Nghĩa Phù tay phải treo lủng lẳng trước ngực.
Ba người nhìn nhau sinh ghét.
Nhất là Lý Nghĩa Phù thấy Vân Sơ và Hứa Kính Tông lành lặn thì không nhịn được mỉa mai:" Xem ra thích khách tấn công hai vị không đủ mạnh."
Vân Sơ cười nhẹ, chẳng giải thích.
Hứa Kính Tông lúc nào cũng than thở:" Lão phu sức trói gà không chặt, toàn là các gia tướng dùng mệnh giữ an toàn. Vân hầu bản thân là mãnh tướng vô địch, thích khách tới tìm khác nào tự chuốc lấy cái chết. Lý huyện nam mới phát lên, gom không đủ hộ vệ dũng mãnh, thua thiệt là thường tình, không nên buồn."
Lão già này già quá rồi, chẳng còn được bao nhiêu ngày tháng nữa, Lý Nghĩ Phù chẳng muốn tranh cãi với ông ta, vẫn nhắm vào Vân Sơ:" Ngươi dẫn quân đội công thành à?"
Vân Sơ sầm mặt:" Lý huyện nam, ông mọc cái miệng là để phun phân à? Lão từ muốn giết ông thì ông xanh mộ lâu rồi."
Lý Nghĩa Phù nổi giận:" Càn rỡ."
"Ông là một trung thư thị lang, chẳng phải là cấp trên của Vân mỗ, chớ lên mặt trước mặt ta."
"Nghe nói ngươi vừa đánh ngã Trình Xử Mặc xuống ngựa, còn thúc ngựa bước qua người hắn. Ngươi gây thù chuốc oán khắp nơi, chẳng lẽ thực sự không sợ chết?"
Vân Sơ gằn giọng:" Sao biết ở cổng thành không phải ta và Trình Xử Mặc diễn kịch cho ông xem?"
Con ngươi Lý Nghĩa Phù co lại, không phải không có khả năng này, dù sao mười hai tên kỵ sĩ kia biến mất trong thành Lạc Dương. Nếu không phải Vân Sơ cô tình làm cho người ta xem, y không cần ngang nhiên đắc tội với thập lục vệ như thế.
Có điều y làm quá thô bạo, quá ngang nhiên.
Diễn kịch trên triều không ai chơi như y hết.
Ba người được Trương Đông Hải dẫn qua Hoàng Thành, khi tới cung thành, Lý Nghĩa Phù dừng lại nhìn Vân Sơ vẫn còn toàn thân võ trang, song không nói gì, tiếp tục đi.
Một mãnh tướng võ nghệ siêu quần, toàn thân mặc giáp, tay xách mã sóc, lưng đeo trường cung, hông có đoản nỏ, hoành đao gài ngang người, trên ngực còn gắn hai chiếc rìu ...
Có thể nói Vân Sơ lúc này chính là cỗ máy giết người biết đi, mỗi bước chân giáp va chạm vào nhau, làm Lý Nghĩa Phù rợn sống lưng, kiềm chế lắm mới không quay đầu lại.
Vậy mà không ai yêu cầu y giao nộp binh khí, chuyện này nói lên rất nhiều vấn đề.
Xuyên qua sân rộng, phía trước là Hàm Nguyên Điện với hai mươi bảy bậc thềm, Vân Sơ không đi vào điện, chống mã sóc đứng cùng một đám vệ sĩ đại điện lực lưỡng.
Đám vệ sĩ đại điện vốn có chút lơi lỏng, gặp phải ánh mắt Vân Sơ lập tức thẳng lưng ưỡn ngực, giơ nghi trượng lên.
Lý Nghĩa Phù thấy Vân Sơ dừng bước, quay lại nhìn:" Lão phu còn nghĩ ngươi định làm chuyện của Đổng Trác năm xưa."
Vân Sơ giọng lãnh đạm:" Trường cung của ta trong vòng ba mươi trăm bước vẫn có thể xuyên giáp, Lý huyện nam mà có hành vi bất chính là không thoát được đâu."
Lý Nghĩa Phù phất ống tay áo, cùng Hứa Kính Tông vào Hàm Nguyên Điện.
Trong điện cảnh tượng tan hoang, Lý Trị sắc mặt nhợt nhạt đầu buộc một dải lụa, vịn vào bàn thở hồng hộc.
Hai người đi vòng qua đám hoạn quan, thần từ quỳ rạp dưới đất, cúng né tránh mảnh vỡ, tới trước mặt Lý Trị.
Lý Trị thở hổn hển:" Vân Sơ đâu, không phải y dẫn quân đánh thành sao? Trẫm ở đây này, bảo y tới đây."
Trương Đông Hải thi lễ:" Vân hầu đứng ngoài Hàm Nguyên Điện, bảo vệ bệ hạ."
Lý Trị gào thét:" Không cần y giả vờ giả vịt, bảo y cút xéo."
Hứa Kính Tông dập đầu, giọng khẩn thiết:" Bệ hạ bớt bớt giận, bảo trọng long thể, trong Hàm Nguyên Điện đều là thần tử đáng tin cậy của bệ hạ."
Lý Trị vẫn cứ rống lên:" Giữa ban ngày ban mặt, mười hai tên giáp sĩ xông vào đô thành của trẫm giết quan viên, trẫm có bách quan, trẫm có binh mã khắp thành, vậy mà chẳng làm gì được."
"Giờ ngươi nói nơi này toàn là trung thần của trẫm, Hứa Kính Tông ngươi có tin lời mình nói không?"
Hứa Kính Tông vẫn dập đầu liên hổi:" Chẳng qua chỉ là đám rắn rết chuột bọ thôi, không đáng để bệ hạ nổi giận như thế."
Lý Nghĩa Phù nói vào:" Bẩm bệ hạ, thần vừa tói quan thự của thứ sử Lạc Châu, từ miệng những người ở đó biết được, mười hai kỵ sĩ trọng giáp này đều là mãnh tướng kinh nghiệm sa trường, không phải rắn rết chuột bọ như Hứa tướng nói."
"Ngoài Hàm Nguyên Điện cũng có một vị mãnh tướng trong quân, sao bệ hạ không gọi vào hỏi xem sao?"
Lý Trì rít lên:" Ngươi không sợ y giết vua sao?"
Lý Nghĩa Phù khom người càng thấp:" Bệ hạ, thần đã tra ghi chép hành tung của bệ hạ, từ năm Vĩnh Huy thứ ba tới nay, Vân Sơ ít nhất có sáu mươi mốt lần cận kiến, lần nào cũng có cơ hội tốt hơn lần này."
Hứa Kính Tông nghe Lý Nghĩa Phù tốn sức để giải vây cho Vân Sơ như thế, không khỏi ngạc nhiên.
Quả nhiên lời này của Lý Nghĩa Phù làm Lý Trị dễ chịu hơn nhiều, vì hắn nói có lý, tên Nhị Bách Ngũ đó cho dù rất khốn kiếp, cũng sẽ không lý gì sinh ra ý giết vua.
Nếu muốn làm thì y làm lâu rồi.
Dần dần bình tĩnh lại, Lý Trị đỡ huyệt thái dương đập thình thịch, ngồi xuống ghế, nói:" Kim ngô vệ thủ vệ bất lực, phạt bổng lộc Khế Tất Hà Lực ba năm để cảnh cáo."
Khế Tất Hà Lực từ sau sự kiện mất tích ở Liêu Đông dần mất đi sự tín nhiệm của hoàng đế, tuy danh nghĩa là Đại tướng quân của Kim ngô vệ, thực tế không có quyền lực gì.
Khế Tất Hà Lực tóc bạc cả không còn dáng vẻ uy mãnh hào sảng năm xưa tạ ơn hoàng đế rồi nhanh chóng rời đi, có vẻ hoàng đế đã dặn ông ta điều gì đó.
Lý Trị hỏi Tả Xuân:" Tra được manh mối gì chưa?"
Tả Xuân quỳ bò tới:" Nô tài lấy mạng đảm bảo chuyện này không dính líu tới thập lục vệ"
"Từ quan thự của thứ sử Lạc Châu tới Hoàng Thành là năm dặm, ở giữa khoảng này là khu dân cư, nếu đi vào ngõ, càng quanh co hơn chục dặm. Tặc nhân kinh nghiệm, ra tay bất ngờ, chúng có đủ thời gian để ẩn trong ngoại quách của Lạc Dương."
"Nô tài đang tuy theo đường chúng bỏ trốn, tin rằng không bao lâu sẽ có thu hoạch."
Lý Trị khựng người:" Ý ngươi nói tặc nhân vẫn còn ở ngoại quách Lạc Dương?"
Tả Xuân dập đầu:" Giáp sĩ, trọng kỵ, thêm vào giữa ban ngày, nô tài không tin bọn chúng có thể trốn thoát."
Lý Trị phất tay:" Ngươi đích thân đốc thúc đi, không tìm được những kẻ đó thì không cần tới gặp trẫm nữa."
Tả Xuân không nói gì, khấu đầu rời Hàm Nguyên Điện.