Thấy thần trí bệ đã khôi phục, đám hoạn quan cung nữ nhanh chóng bỏ khắp nơi, thoảng cái Hàm Nguyên Điện khôi phục sự sạch sẽ như xưa, bách quan vẫn quỳ ở đó, không ai dám thở mạnh.
Lý Trị thở dài nói với Hứa Kính Tông:" Kế sách ẩn nhẫn của ái khanh không được rồi."
Hứa Kính Tông rên rỉ trong lòng, ông ta biết hoàng đế đã nổi giận, muốn mạnh tay trừng trị những kẻ kia, nhưng hắn không muốn nói, bắt ông già sắp xuống lỗ như mình nói.
Vốn Vân Sơ chính là nhân tuyển phù hợp với tâm ý hoàng đế nhất, nhưng tên khốn kiếp đó giờ đứng ngoài đóng giả trung thành rồi ...
Hào môn thế gia đâu phải trò đùa, cái mạng già này của ông ta nếu bị chúng dồn toàn lực nhắm vào, ông ta không nghĩ mình có thể thoát lần nữa.
May mà có Lý Nghĩa Phù ở đây, Hứa Kính Tông làm vẻ lão thành thận trọng hỏi:" Lý huyện nam thấy thế nào?"
Lý Nghĩa Phù thoáng suy nghĩ rồi đáp:" Thần cho rằng phải dùng thủ đoạn sấm sét."
Hứa Kính Tông chỉ đợi có thế, chắp tay với hoàng đế:" Thần ủng hộ."
Lý Trị lúc này mặt mới nhẹ đi:" Lý ái khanh, khổ cho khanh rồi."
Lý Nghĩa Phù nâng cánh tay bị thương lên:" Thần vừa thoát chết trong gang tấc, sớm không có đường lui với đám ác tặc đó. Vì thế đây là cuộc tranh đấu người chết ta sống. Không như Hứa tướng, bị gian tặc vây công mà không sứt mẻ gì."
Lý Trị chuyển ánh mắt sang Hứa Kính Tông, Vân Sơ có bản lĩnh giết trăm thích khách, bắt sống ba tên, không có gì lạ, nhưng lão già này không mảy may tổn thương, lại đánh thích khách bỏ chạy, đúng là kỳ.
Mắt hoàng đế vừa hiện lên sự nghi ngờ, Hứa Kính Tông liền thở dài, tự tháo mũ xuống đặt ngay ngắn:" Thần già cả lẩn thẩn rồi, không làm được việc bệ hạ sai bảo nữa, xin bệ hạ nể thần bao năm có chút công, xin cho thần gửi xương tàn về quê"
Nói rồi lại bảo Lý Nghĩa Phù:" Lý huyện nam, lão phu từ giã, xin nể chút tình đồng liêu, đừng ép thái quá."
Nơi đó có trăm quan viên, không một ai nói đỡ ông ta, hoàng đế không lên tiếng, Hứa Kính Tông đặt mũ xuống rồi chắp tay rời đi, khi đi qua chỗ Vân Sơ khẽ gật đầu với y.
Vân Sơ chọn vị trí đứng ở bên ngoài rất tốt, trừ có địa lợi ra, còn ở đầu gió.
Lúc này mặt trời đã bắt đầu ngả về phía tây, thêm một khắc nữa thôi, mái hiên của Hàm Nguyên Điện sẽ phủ bóng che nắng cho y.
Chuyến này ba người bọn họ liên hợp, vì bách tính chết oan chỉ là một phần, phần khác là vì chuẩn bị cho hành động ở Trường An.
Nếu hoàng đế nương tay với đám người kia, bọn họ ở Trường An sẽ cực kỳ bất lợi.
Hoàng đế phải mạnh tay, khiến bọn chúng không còn chỗ đứng chân ở Lạc Dương nữa, như thế Trường An với đám thế gia hào tộc trở nên vô cùng quan trọng, trong khi bọn chúng lại bị tổn thất, không dám dùng thủ đoạn mạnh nữa. Như thế Vân Sơ mới có thể lấy tài phú của bọn chúng, tạo ra tài phú mới.
Bởi vậy mức độ phải nắm thật chuẩn.
Địch Nhân Kiệt mang thuốc nổ tới lăng mộ của Hiếu văn đế trong Mang Sơn diệt trừ những làm hại bách tính mới chỉ là mở đầu.
Tiếp theo đó ở Lạc Dương phải diệt trừ thế lực đám hào môn Thôi thị, Lư thị, Liễu thị mới tính là phần giữa của kế hoạch.
Hàm Nguyên Điện địa thế rất cao, chỉ cần trong thành Lạc Dương xảy ra vụ nổ, ở đây sẽ nhìn thấy rõ ràng.
Mấy năm qua, hành động đế hậu nhắm vào hào môn đại tộc ngày một rõ rệt, càng mạnh tay, nhưng Vân Sơ không nghĩ hào môn định làm phản, tình thế Đại Đường lúc này không ai có thể phản được, nhưng bọn họ đủ sức khiến Đại Đường phải tổn hại. Đây là thời cơ của họ, gây ra chút sự cố, nhưng không nhắm vào hoàng đế, mượn Phật môn khai đao. Không đối diện trực tiếp, tức là còn đường lùi, bọn họ quả nhiên thành công, Lý Trị thỏa hiệp, không trừng trị ba quan viên Lạc Châu có xuất thân thế tộc.
Thế nhưng nếu Vân Sơ góp vào chút lửa, vừa tạo ra điều kiện có lợi cho hào môn, vừa đẩy hai bên vào thế đối đầu, y rất muốn biết thứ ma quỷ nào sẽ không nhịn được mà bò ra.
Gió từ xa mang tới bảy tám tiếng nổ lớn, tức thì ngoại quách Lạc Dương bốc lên những cốt khói đen đặc.
Nếu là lúc bình thường, chuyện này nhất định sẽ gây hỗn loạn lớn, nhưng thời điểm đặc biệt này lại ngược lại, hộ vệ đại điện hết sức trật tự từ các phía đổ tới, lặng lẽ tạo thành từng vòng vây bao quanh Hàm Nguyên Điện.
Vân Sơ đứng đó vững như núi, nhưng mặt quay về phía đại điện.
Lý Trị mặt mày tím tái dẫn đám thần từ trong điện ra, gương mặt vặn vẹo nhìn xuống thành Lạc Dương phía dưới.
Tám cột khói bốc thẳng lên cao.
Xem xem địa điểm xảy ra vụ nổ, Lý Trị quay sang Hữu vũ vệ đại tướng quân Tô Định Phương, chỉ nói hai chữ:" Đi đi!"
Tô Định Phương nhận lệnh đi ngay, phải làm gì không cần nhiều lời nữa, tặc nhân liên tiếp khiêu chiến uy nghiêm hoàng quyền, tất nhiên là phải dùng toàn bộ thủ đoạn.
Đúng lúc này có tiếng bước chân nặng nề truyền tới, không ngờ đám hộ vệ chẳng những không ngăn cản lại còn dạt sang bên nhường đường.
Chẳng biết con gấu khoang từ đâu loạng choạng chạy tới, rõ ràng những tiếng nổ vừa rồi đã làm nó sợ hãi, nó chỉ muốn nhanh chóng tìm được Lý Trị.
Thấy con gấu lớn chạy tới tìm mình, ánh mắt hung hãn của Lý Trị dịu đi, con gấu lớn kêu một tiếng ôm lấy chân hắn như đứa bé. Lý Trị cúi xuống vuốt ve gấu lớn, nhỏ giọng an ủi:" Đừng sợ, đừng sợ ..."
Đợi khi ánh mắt Lý Trị rời con gấu lớn đứng thẳng dậy thì sắc mặt hắn đã trầm tĩnh, không có chút vui buồn nào.
Số ít lão thần Trinh Quan nhìn dáng vẻ này của hoàng đế như gặp ảo giác, tựa hồ đứng trước mặt bọn họ là thái tông hoàng đế.
Từ mệnh lệnh từ miệng hoàng đế đưa ra, đám thần tử nhận lệnh vội vàng rời Hàm Nguyên Điện.
Lần này hoàng đế giọng hoàng đế rất nhỏ, từ thần tử gọi tới nghe lệnh thì không ai nghe thấy gì hết, nhưng mọi người đều hiểu, sẽ có một cuộc tắm máu ở Lạc Dương.
Đợi hoàng đế công bố mệnh lệnh xong, dẫn con gấu lớn đi tới trước mặt Vân Sơ:" Ngươi thấy sao?"
Vân Sơ bình tĩnh nói:" Thần tấu thỉnh bệ hạ về Trường An."
"Ngươi cho rằng trẫm về Trường An thì không có chuyện này sao?"
"Bọn chúng không dám, phủ binh Quan Trung tinh nhuệ, ở Trường An, trong tay bệ hạ nắm tuyệt thế thần binh, còn ở Lạc Châu, trường đao trong tay bệ hạ không đủ sắc, không đủ sức uy hiếp."
Lý Trị hừ một tiếng:" Ngươi cũng quá đề cao Trường An rồi, chẳng qua là phủ binh Lạc Châu nhiều năm không được để ý thôi, chỉ cần chỉnh đốn lại là được."
Lý Trị kiêu ngạo không muốn quay về Trường An, quay về là thừa nhận thất bại.
"Về đi, trẫm biết ý tốt của ngươi rồi, không ai dám gây bất lợi cho trẫm đâu, ngươi không cần phải ở đây vờ vịt nữa"
Vân Sơ lắc đầu:" Bệ hạ, thần luôn cảm thấy chuyện đang xảy ra chỉ là mở đầu thôi, chưa phải kết thúc"
Lý Trị nhìn Vân Sơ với ánh mắt đáng suy ngẫm:" Vậy ngươi nói xem, nếu như những chuyện này là ngươi làm, vậy tiếp theo ngươi sẽ làm gì?"
Đây không phải câu hỏi dễ trả lời, nếu nói chính xác, vậy khó có thể tránh bị nghi ngờ, nếu trả lời không đúng, lại có nguy cơ bị hoài nghi năng lực. Vân Sơ vẫn đáp không cần suy nghĩ:" Vụ nổ ở Mang Sơn khiến ánh mắt mọi người thu hút hết ra ngoài thành, bây giờ liên tục có vụ nổ trong thành, khiến lực lượng của bệ hạ ở Hoàng Thành bị phân tán."
"Nếu thần là kẻ đứng đầu phản tặc, tiếp theo chắc chắn sẽ đột kích Cung Thành."