Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 950 - Q4 - Chương 193: Lời Nói Khó Nghe.

Q4 - Chương 193: Lời nói khó nghe. Q4 - Chương 193: Lời nói khó nghe.

Câu trả lời của Vân Sơ làm Lý Trị không ngờ tới:" Ngươi nói Cung Thành? Ý ngươi là ngay ở đây?"

Vân Sơ gật đầu:" Mặc dù thần không biết kẻ địch sẽ làm thế nào, nhưng thần thấy đột kích Cung Thành là chuyện tất yếu. Đó cũng là nguyên nhân vì sao thần mặc giáp bảo vệ bệ hạ."

Những lời này Vân Sơ không nói cho hoàng đế nghe, mà là nói cho tên đại hán cao lớn như núi sau lưng hoàng đế.

Dù tên đó che giáp mặt, Vân Sơ vẫn cảm nhận được khí thế xâm lược như dã thú."

"Ý ngươi là sẽ có người tập kích trẫm trong Cung Thành?" Lý Trị vẫn thấy chuyện này khó tin:

Vân Sơ khom người thi lễ:" Nếu bệ hạ tin vi thần, cho vi thần bảo vệ bên bệ hạ trong vòng trăm bước."

Lý Trị quay đầu nhìn giáp sĩ cao lớn:" Mông Hổ, người ta coi thường ngươi đấy."

Tráng hán từ từ quay đầu nhìn Vân Sơ, giọng ồm ồm:" Đánh một trận là khác ngay."

Lý Trị rất hài lòng:" Không ai có thể làm hại trẫm trong hoàng cung."

"Nếu vậy cho thần đi hộ vệ thái tử."

Thoáng cái Lý Trị hiểu ngay ra hàm ý của Vân Sơ:" Ý ngươi là, nếu trẫm có vấn đề thì còn có thái tử? Vân Sơ, ngươi thật to gan."

Vân Sơ khom người:" Vi thần không chỉ là thần tử của bệ hạ, càng là thần tử của Đại Đường."

"Cút ngay!" Lý Trị chỉ hướng cửa cung:" Nhân lúc trẫm còn nén giận được, mau cút đi, đừng để trẫm nổi giận làm ra việc khiến ngươi và trẫm đều hồi hận."

Vân Sơ tất nhiên tuân lệnh, thi lễ xong đi ngay.

Lý Trị nhìn theo bóng lưng của Vân Sơ mà trầm tư:" Mông Hổ, ngươi giết được y không?"

Mông Hổ lắc đầu:" Trước khi y đi Tây Vực, thần nắm chắc tám phần của thể giết được y. Nhưng sau chuyến đi đó, cảnh giới của y đã lên một bậc, kể cả y không bỏ chạy, thần nghĩ tối đa là lưỡng bại câu thương, nếu y bỏ chạy, thần không đuổi được."

Tuy lời nói của Vân Sơ rất vô lễ, nhưng y là một mãnh tướng bách chiến thực sự, bất kể là thực chiến hay luận trí tuệ, đánh giá của đám lão tướng Lý Tích luôn tính y ở trong ba hạng đầu Đại Đường.

Nếu y phán đoán có một cuộc tập kích trong Cung Thành, Lý Trị thấy nên hỏi ý kiến Vũ Mị người quản lý hậu cung.

Hoàng Thành Lạc Dược được xây dựng dựa trên cơ sở của Tử Vi Cung thời Tùy, diện tích hơn xa Thái Cực Cung ở Trường An.

Trên trời có Tử Vi Cung, là nơi ở của thượng đế. Vương giả lập cung, học đó mà làm.

Vì làm nổi bật tính chính quy của hoàng cung, tính hợp pháp của chính quyền và tính tối cao của hoàng quyền, đạt tới thiên nhân hợp nhất.

Hoàng đế nhân gian tự xưng thiên tử, nên ở phải ứng với tượng trưng của thiên đế.

Nơi ở của Vũ Mị là Thượng Dương cung.

Khi Lý Trị tới Thượng Dương cung phát hiện nơi này rất đông người, hơn nữa còn có không ít giáp sĩ canh gác xung quanh.

Khi đi vào, thấy sắc mặt người trong phòng đều không tốt, Lý Trị phất tay:" Lui cả đi."

Thoáng cái người trong Thượng Dương cung đã lui hết sạch.

Lý Trị nhìn Vũ Mị ngồi ở trên cùng, ngã người xuống giường gấm, hỏi:" Nàng muốn làm cái gì?"

Vũ Mị mặt mày nghiêm túc:" Thiếp thân đang chỉnh đốn cung cấm."

Lý Trị nghĩ tới lời Vân Sơ lại không thoải mái:" Trẫm không thấy cung cấm có gì cần chỉnh đốn."

Vũ Mị lắc đầu:" Tử Vi cung quá lớn, người chấp dịch ở đây có nhiều người chúng ta không quen thuộc."

"Tặc nhân đã có thể giết quan giữa ban ngày, lại dám gây ra vụ nổ ở trong thành Lạc Dương, thần thiếp thấy thắt chặt phòng vệ Cung Thành là cần thiết, bệ hạ thấy không ổn sao?"

Một trong lý do Lý Trị rời Trường An tới Lạc Dương không thể không nói tới hắn muốn tạo ra sự huy hoàng của riêng mình, tách hẳn khỏi Trường An mang dấu ấn quá lớn của phụ hoàng hắn.

Chiến thắng ở Liêu Đông, ổn định được Tây Vực, diệt trừ được thế lực của Trường Tôn thị, tự tin của hắn đạt tới đỉnh điểm khi Vân Sơ dẫn thương đội lớn từ phía tây về.

Không ngờ, vừa chuyển tới Lạc Dương thì hết chuyện nọ tới chuyện kia, hắn rất không cam lòng:" Nàng cũng thấy có thích khách lẻn vào được Tử Vi cung sao?"

Vũ Mị không giải thích mà mời hoàng đế đi tới phía sau Thượng Dương cung.

Một cung nữ cúi đầu đi trước, Lý Trị nhìn cung nữ đó tóc bạc hết cả, ngạc nhiên:" Sao lại có cung nhân già thế này?"

Vũ Mị tựa cười tựa không nói:" Là cố nhân của bệ hạ đấy."

Lý Trị lệnh cung nữ đó đứng lại, dùng ngón tay nâng cằm nàng lên nhìn một lúc lâu mới ngờ vực :" Kim Nhu Như?"

Kim Nhu Như giờ mặt đầy nếp nhăn, tóc bạc trắng, rụt rè nói:" Chính là nô tỳ."

"Làm sao lại như thế này?"

Vũ Mị cười:" Hẳn là do hồng nhan dễ già."

Đối với thay đổi của Kim Nhu Như, Lý Trí chẳng qua chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Đế vương vô tình, dù có là người từng gối kề vai ấp chăng nữa, nhưng nhan suy sắc giảm chỉ vẻn vẹn được một câu hỏi thăm vậy thôi, muốn hắn để ý lần thứ hai là chuyện không tưởng."

Có điều Lý Trị nhớ tới chuyện khác:" Tân La trôi nổi trên biển bao năm, không biết thế nào rồi?"

Vũ Mị hỏi lại:" Trôi nổi trên biển, bệ hạ tin lời đó sao?"

"Còn đi đâu được, Liêu Đông không hề có tin tức về di dân Tân La."

"Bệ hạ có điều không biết, Vân Sơ từng nói tới khoai tây, khoai lang, ngọc mễ đều là thứ cây trồng không kém gì ớt. Vì chuyện này mà thần thiếp vẫn điều tra nhiều năm, hôm kia thôi, tra ra một chuyện lạ."

"Chuyện gì?"

"Chợ người ở Lạc Dương, trong ba năm mua hơn sáu vạn Tân La tỳ."

Ly Trị chẳng bận tâm:" Tân La tỳ dễ dùng, mua nhiều chút có sao, dù gì họ cũng sinh con đẻ cái cho Đại Đường."

Vũ Mị nghe lời này cảm thấy hôm nay Lý Trị rất khác, từ lời nói phương thức làm việc giống thái tông hoàng đế mà không phải bản thân Lý Trị.

Nghĩ tới đó Vũ Mị đưa tay sờ mặt Lý Trị, bị Lý Trị gạt ra, không vui nói:" Lại lên cơn gì thế?"

Vũ Mị cười:" Thần thiếp thấy bệ hạ hôm nay không giống người cùng giường với thiếp hôm qua."

Lý Trị chẳng hiểu vì sao lại buông tiếng thở dài:" Đi nào, đi xem xem chỗ không ổn nàng nói."

Thượng Dương Cung nằm phía tây Hoàng Thành, sát với Lạc Thủy, không giống hoàng cung trơ trọi toàn đá ở Lạc Dương, n ơi này có thủy cảnh, cầu gỗ, chòi nghỉ rất nhiều, hiếm có nữa là trong nước còn có rất nhiều thủy tùng mọc ở chỗ nước cạn ....

Qua rừng thủy tùng, đuổi đàn ngan bơi trong nước, cảnh trí trở nên hung ác.

"Đất bạch hổ, nơi đại hung, nàng dẫn trẫm tới đây làm gì?"

Lý Trị nhìn địa thế xung quanh liền biết nơi này không phải bố trí lao ngục cũng là lò thiêu.

"Mời bệ hạ xem xem trong Tử vi cung của bệ hạ có bao nhiêu thứ họa hại." Vũ Mị đưa tay mời:

Lý Trị nghe vậy mặt biến sắc, nói với hoạn quan theo bên:" Không cần xem nữa, chém hết đi."

Hạ lệnh xong Lý Trị không đi tới nữa, xoay người đi luôn, rời khỏi mảnh đất đại hung này.

Vũ Mị thất vọng:" Bệ hạ không xem sao?"

Lý trị đã đi xa vẫy tay:" Chiếu cố tốt bản thân."

Bình Luận (0)
Comment