Đông cung của Lý Hoằng ở Lạc Dương rất thảm.
Chưa nói không có tường bao, phóng mắt nhìn tới, tầm nhìn trống trải, rất hợp cho ngựa chạy, rất hợp cho làm chiến trường. Theo lời Lý Trị, Vũ Mị giải thích cho Lý Hoằng lại là rất thích hợp bồi dưỡng cây trồng.
Vì ti nông khanh tiền nhiệm trước khi xây dựng Đông cung đã quây ao nước nơi này lại, bởi thế ao nước ở đây có rất nhiều cá lớn.
Vân Sơ tới nơi này, việc đầu tiên làm là cởi giáp ra, kiếm một cây có bóng râm, ngồi lên tảng đá sạch sẽ, cầm cần câu, n hàn nhã câu cá.
Lý Hoằng cũng học theo Vân Sơ, nhưng mông hắn như mọc gai vậy, chẳng ngồi yên được lấy một khắc.
Ngược lại Hứa Kính Tông tới từ trước ngồi phía bên kia, gần 80 tuổi rồi mà tay cầm cần câu vẫn rất vững.
Ông ta vừa mới bị hoàng đế bãi miễn chức tể tướng, giờ chỉ còn thân phận thái tử thái phó, nên tới chỗ Lý Hoằng làm việc.
"Hai vị sư phụ, thực sự sẽ có thích khách đột kích cung thành à?" Lý Hoằng rốt cuộc không chịu được nữa, ném cần câu sang bên, thỉnh giáo hai vị sư phụ:
Vân Sơ vẫn nhìn ao nước trong vắt:" Ngươi không nhận ra hành vi của người ta cực kỳ có bố cục à? Nếu đã thế thì không thể đầu voi đuôi chuột."
Hứa Kính Tông mở đôi mắt mờ đục ra:" Lão thần không lo cho an nguy của bệ hạ và hoàng hậu, ngược lại chỗ của thái tử bằng phẳng trống trải, rất thích hợp để đột kích."
Lý Hoằng cuống lên:" Thế thì vì sao hôm nay chúng ta còn ở đây câu cá?"
Hứa Kính Tông đánh mắt về phía Vân Sơ:" Ai bảo điện hạ chúng ta đang câu cá, chúng ta đang là con mồi đợi cá tới cắn câu đấy."
Lý Hoằng ngớ người, nhưng chuyện này đúng là hợp với tính cách Vân sư phụ:" Ai dám làm thế, hào tộc ư, bọn chúng muốn chết à?"
Hứa Kính Tông lẩm bẩm:" Lão thần vốn hoài nghi là Vân Sơ làm, nhưng giờ xem ra không giống y, vậy thì có một đám người khác. Có điều điện hạ nói tới hào tộc thì họ không có gan tạo phản đâu."
"Ngầm gây ra vài sự cố bất ổn ở Lạc Châu là năng lực lớn nhất của họ, họ tối đa chỉ có thể phá hoại. Về phần tạo phản thì họ không dám."
Lý Hoằng kéo ống tay áo Vân Sơ:" Sư phụ, người nó rõ đi chứ, ai sẽ tập kích chúng ta? Để ta còn có chuẩn bị."
Vân Sơ rốt cuộc cũng nói ra: "Khi Địch Nhân Kiệt tra vụ án dẫm đạp, cùng với bọn ta bị ám sát đột nhiên phát hiện, người Cao Câu Ly, Bách Tể, Tân La ở Lạc Dương rất đông. "
"Tuy đa phần những thích khách làm loạn là phủ binh, nhưng lẫn trong đó có vài người có vẻ tới từ phía đông."
Nói tới đó Vân Sơ quay sang nhìn Hứa Kính Tông:" Nghe nói trong nhà Hứa công nuôi 200 Tân La tỳ?"
Hứa Kính Tông giật mình, đặt cần câu xuống, chỉ mặt Vân Sơ:" Chớ vu vạ lão phu, Tân La tỳ trong nhà lão phu không dính líu gì."
Vân Sơ cười khẩy:" Giờ ta muốn biết trong phủ binh Lạc Châu, vì sao xuất hiện người Tân La, Cao Câu Ly, Bách Tề? Hứa công chuyện này ngài không tránh nói có liên quan tới ngài đâu."
Cùng với việc các loại phúc lợi phủ binh dần biến mất, thêm vào hoàng đế miễn trừ thuế má một cách vô tội vạ, khiến cho trừ Quan Trung ra, bách tính nơi khác không mấy người muốn làm phủ binh nữa.
Phủ binh không đủ dần gây ra vấn đề, thế là một số đại lão trong triều bắt đầu chú ý tới người Bách Tể, Cao Câu Lý, Tân La.
Miệng Hứa Kính Tông mở ra mấy lượt, cuối cùng mới phản bác được:" Trên đời không còn người Cao Câu Ly, Bách Tể, Tân La gì nữa. Vân Sơ đây là quốc sách, ngươi lấy ra chỉ trích ta thật vô lý."
"Từ thời thái tông, quân đội Đại Đường Ta có vô số người dị tộc A Sử Na Xã Nhĩ, A Sử Na Tư Mã, Chấp Thất Tư Lực, Khế Tất Hà Lực, những người này có ai không ở vị trí cao?"
"Lý Tĩnh còn từng nói, trời sinh vốn không có phiên hán, chẳng qua là hoang mạc xa xôi, phải lấy săn bắn kiếm sống, nên thường quen chiến đấu. Nếu lấy cái ân cái tín mà vỗ về, cơm ăn áo mặc đầy đủ, thì đều là người Hán."
"Lão phu chấp chính, khuyên gián bệ hạ, nạp bách tính Liêu Đông vào phủ binh, không có gì là sai."
Vân Sơ lật cổ tay, một con cá được y hất từ dưới nước lên, con cá rất lớn, lên bờ rồi vẫn không ngừng quẫy đạp. Vân Sơ một tay bắt lấy, tay kia búng vào đầu nó, con cá không động đậy nữa.
Giao con cá cho thị tòng của Lý Hoằng nói:" Đem hấp, lát uống rượu."
"Chuyện đó thì ta cũng không phản đối, chính sách tốt còn đi kèm thực thi hợp lý. Nhưng khi các ông nạp họ vào phủ binh có đưa ra kế hoạch lựa chọn tương ứng không không?"
"Các ông lập chính sách chỉ để bù vào chỗ thiếu hụt của phủ binh, có cân nhắc tới vấn đề trong đó không? Hay nhắm mắt nhận người cho xong chuyện?"
" Nếu tuyển chọn không có vấn đề, vậy vấn đề ở những kẻ kia, nếu tuyển chọn không làm tử tế, ông nghĩ trách nhiệm của ai?"
Mắt Lý Hoằng đảo tròn, từ lời hai vị sư phụ, hắn nghe ra, cuộc hỗn loạn này ở Lạc Dương còn lâu mới hết.
Xảy ra vấn đề không phải ở phủ binh Lạc Châu, mà là triều đình Đại Đường, đây là sai lầm căn bản, không phải là của một ai, hay một vùng nào.
Tới đêm khuya, Lý Hoằng nằm trên giường của mình trằn trọc không ngủ được, đầu óc vừa đầy chặt suy nghĩ, lại vừa có chút phấn khích, hắn không sợ kế hoạch lấy bản thân làm mồi nhử, ngược lại còn rất trông đội.
Đù các loại cảm xúc làm Lý Hoằng khó nằm yên, mỗi lần xoay người lại nhìn thấy hai vị sư phụ đang đánh cờ, họ đánh cờ rất chậm, rất lâu mới đi một quân.
Khi hai người họ đang đánh cờ tới lúc căng thẳng thì một con rắn từ dưới gầm giường của Lý Hoằng từ từ leo lên giường
Đó là con rắn toàn thân đen xì, vẻn vẹn nhìn cái đầu tam giác của nó là biết không phải thứ tốt lành.
Con rắn đó bò lên giường, nhanh như chớp mổ vào tay hắn đặt trên gối, Lý Hoằng mà đã ngủ chắc chắn gặp họa rồi, nhưng lúc này trạng thái hắn rất tốt, nhanh hơn tóm lấy chỗ bảy tấc của nó.
Lý Hoằng quay sang nhìn hai vị sư phụ đang đành cờ, thấy chuyện nhỏ này không cần làm phiền tới họ, bóp miệng con rắn, cắm hai cái răng độc vào gỗ đầu giường, tức thì có nọc rắn trong suốt chảy ra, hắn tiếp tục ấn xuống rồi giật mạnh, hai cái răng độc rời ra, ghim vào gỗ.
Rắn không biết kêu đau, nhưng cơn đau vẫn làm con rắn ba thước đó quấn chặt lấy tay Lý Hoằng.
Lý Hoằng kiểm tra miệng con rắn, không thấy có cái răng độc thứ ba, mới yên tâm để con rắn quấn lấy tay mình.
Hai vị sư phụ đều không cho hắn rời khỏi tầm mắt, hắn đành hi vọng gặp được nhiều rắn hơn.
Lý Hoằng không sợ rắn, ngược lại hắn còn thích động vật máu lạnh này, người chúng mát lạnh, bóp rất thích.
Bản lĩnh bắn rắn là Vân Na dạy Lý Hoằng, lúc đó Lý Hoằng mới vào ở Đông cung, Đông cung bỏ hoang nhiều năm, cỏ dại um tùm, cho nên không thiếu rắn rết. Vân Na không chỉ biết bắn rất, còn biết lột da, nấu canh. Mặc dù Vân Na giỏi nhất là các món thịt nướng, chỉ tiếc thứ này đem nướng chẳng ngon.
Nghĩ tới đó Lý Hoằng sờ con rắn quấn trên tay, cảm thấy nó không đủ béo, nấu canh không đủ ba người ăn. Hắn mở to mắt nhìn lên trần, hi vọng có một con rắn rơi xuống, tốt nhất là rắn độc, rắn càng độc nấu canh càng ngon.
Như thế hắn có canh để tặng Vân Na rồi.
(*) Cặp Ôn Nhu - Vân Sơ xưa rồi, giờ có cặp đôi gian tặc mới