Đêm khua thanh vắng, chỉ có tiếng nổ lách tách rất nhỏ từ ngọn đèn gần đó, đột nhiên có tiếng sáo ai oán vang lên, Lý Hoằng không thích sáo, thứ đó chẳng thổi ra được khúc nhạc vui vẻ, nghe cứ như tiếng khóc của nữ tử vậy.
Tiếng sáo phát ra từ thiên điện của Đông cung, nơi đó có mấy chục nữ tử xinh đẹp, các nàng tới Đông cung đã được ba ngày.
Tuổi bọn họ từ mười ba tới mười sáu, ai nấy đều rất có phong phạm đại gia khuê tú. Hôm qua Lý Hoằng còn dẫn Vân Na đóng giả nam nhân tới xem, muôn hình muôn vẻ, Vân Na rất tán thưởng.
Uỳnh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, tiếp ngay đó ánh lửa chiếu sáng cả tẩm cung của Lý Hoằng, dù chỉ chớp mắt, cũng át cả ánh nến trong phòng.
Chúng tới rồi! Lý Hoằng kích động bật người nhảy từ trên giường xuống, đi chân đất tới chỗ hai vị sư phụ, vốn định nói, nhưng hai vị sư phụ vẫn đánh cờ, tựa hồ chẳng bận tâm tới việc bên ngoài.
"Bên ngoài đánh nhau rồi." Lý Hoằng không nhịn được nhắc:
Vân Sơ thở dài đặt ba quân cờ xuống, biểu thị nhận thua, không hẳn y thua sức cờ, sự kiên nhẫn không bằng Hứa Kính Tông, có thể cùng ông ta đánh tới đây không tệ rồi, hai mươi năm nữa tái chiến kiểu này, nhất định y thắng, quay sang bảo với Lý Hoằng:" Năng lực của Tiêu Tự Nghiệp đủ ứng phó."
Hứa Kính Tông vuốt râu cười khà khà, nhìn con rắn trong tay thái tử:" Là rắn độc, trong cung của thái tử ắt có họa ngầm."
Lý Hoằng kéo con rắn khỏi tay:" Vốn hết thảy đều rất tốt, nhưng ba ngày trước có bốn bảy cung nữ cùng tòng nhân vào Đông cung, giờ thành thế này đây."
Vân Sơ quay sang quay sang Hứa Kính Tông:" Hẳn là cung nữ có tên tuổi, gốc gác rõ ràng, chúng dám làm thế sao?"
"Người do bệ hạ chọn, đâu phải họ chủ động đưa tới đâu. Có điều đã vào Đông cung rồi thì tốt xấu là do thái tử, muốn chém muốn giết cũng là do thái tử, không phải chuyện to tát."
Lý Hoằng nghiêng tai lắng nghe tình hình cuộc chiến, lẩm bẩm:" Chỉ một tuần hương thôi thái tử lục soái sẽ từ các nơi kéo tới, bọn chúng đừng hòng thoát."
Vân Sơ nói:" Vậy chúng tỏ những kẻ tới đây đều là tử sĩ, chúng tới rồi không định về."
Tiếng chém giết ngày một rõ ràng, Hứa Kính Tông không khỏi lo lắng:" Vân hầu, trong cái viện tử này chỉ có ba chúng ta, ngài không nên đuổi những hộ về khác đi."
Vân Sơ lắc đầu:" Trong tình thế bây giờ, ta chỉ có thể xác định Hứa công sẽ không gây bất lợi cho thái tử, người khác đều không thể tin được, càng đông người càng không an toàn."
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Liên tiếp ba tiếng nổ làm cửa sổ lay động, tiếng nổ đã tới gần lắm rồi.
Hứa Kính Tông đứng dậy, ông ta vốn rất yên tâm vì nơi này có chuẩn bị trước, lại có Vân Sơ bên cạnh, nhưng không ngờ đối phương tiến nhanh như vậy, cố gắng nhìn ra xa, chỉ là mắt ông ta kém lắm, chỉ thấy màn đêm mờ mịt, lòng càng như lửa đốt:" Vốn đại quân bảo hộ thái tử mới an toàn, Vân hầu bố trí thế này, không sợ thái tử xảy ra chuyện à?"
"Bệ hạ nhìn tựa như bỏ qua chuyện này, nhưng trong lòng sao tránh khỏi nghi kỵ chứ? Đợi khi chuyện lắng xuống, ta e là lúc đấu tranh dữ dội. Chỉ có làm cách này mới có thể dụ rắn rời hang, để bệ hạ nhìn rõ cục diện, thấy rõ kẻ nào đứng sau lưng, tránh khỏi suy đoán lung tung."
"Huống hồ ta nói rồi, rất khó tin ai được, ngay cả phòng ngủ của thái tử còn có rắn độc bò vào, ông dám tin đám người đó không?" Giải thích cho Hứa Kính Tông xong, Vân Sơ hỏi Lý Hoằng:" Thứ ta dạy ngươi chưa quên chứ?"
Lý Hoằng nghe vậy hưng phấn rút đao ra:" Chưa quên."
Không ngờ Vân Sơ nói: "Chưa quên là tốt, dẫn Hứa công đi trốn đi."
Lý Hoằng thất vọng:" Thì ra sư phụ nói mật thất sao?"
"Người ta bây giờ có cả thuốc nổ rồi, ngươi không trốn thì định tự mình chiến đấu à?"
Chưa đợi Lý Hoằng nói gì, Hứa Kính Tông đã kéo tay hắn lại, hỏi gấp:" Mật thất ở đâu?"
Lý Hoằng thở dài, đẩy giá sách nặng nề, lộ ra lối đi ngầm. Hứa Kính Tông vội vàng kéo hắn vào trong, giá sách quay về chỗ cũ, nghe cạch một tiếng, hẳn là cơ quan bên trong đã khóa lại rồi.
Vân Sơ mở cửa sổ, lạnh nhạt nhìn chiến sự càng ngày ngày càng gần, người tham chiến rõ ràng có ba phe, một hắc y, một bạch y, một phe khác là hộ vệ Đông cung.
Chẳng phải hộ vệ Đông cung chiến đấu không dũng mãnh mới khiến địch tới đây, chủ yếu là là vì đám hắc y nhân kia đánh không biết sống chết, chỉ cần có cơ hội là bọn chúng châm thuốc nổ trên người xông thẳng vào đám hộ vệ Đông cung.
Vân Sơ không nhìn chiến trường mà ánh mắt nhìn về phía thiên điện Đông cung, nơi chứa đầy nữ nhân.
Ở đó đã bùng lên lửa lớn hừng hực, mơ hồ còn có tiếng nữ nhân khóc lóc kêu gào.
Vân Sơ chắc chắn lửa ở nơi đó không phải là do thích khách đốt, tất nhiên không phải Lý Hoằng, nơi đó đều là nữ tử của đại tộc, vì thỏa hiệp trước đó của hoàng đế mà đưa vào cung.
Một cái bẫy dụ người tới cứu viện? Hay đơn giản chỉ muốn gây thêm hỗn loạn?
Có quá nhiều thứ không xác định được trong chuyện này, vì thế Vân Sơ mới chọn cách thô bạo nhất, kéo thế lực rình rập trong bóng tối ra ngoài.
Ba phe tác chiến cường hãn nhất là đám hắc y nhân, bọn chúng đánh bất chấp sinh tử làm người ta chùn tay.
Linh hoạt nhất là đám bạch y, bọn chúng chiến đấu giống vũ đạo, mang theo nhịp điệu khó diễn tả, nếu như bên cạnh có người biểu diễn nhạc, hoặc hát vang, có lẽ bọn chúng chiến đấu còn dữ dội hơn.
Ba tên hắc y nhân xông vào đội hình giáp sĩ, bị trường thương đâm xuyên người, chúng vẫn cố gắng tiến tới gần hơn, sau đó nổ tung.
Vân Sơ đóng cửa sổ lại, tiếng nổ dữ dội rách giấy dán cửa sổ.
Lần nữa mở cửa sổ tan nát ra, Vân Sơ nhìn thấy hai bạch y nhân vượt qua bụi hoa cỏ, múa song đao xông tới phía y.
Bọn chúng đầu đội mũ nhỏ, dùng lụa đen buộc ở cằm, lúc nhảy lên áo trắng bay bay như con bướm lớn. Vân Sơ không nhịn được lẩm bẩm:" Cái tinh thần quý tộc chết tiệt, đến đi nạp mạng cũng theo đuổi đẹp mắt."
Hoa Lang Đồ, Vân Sơ chưa quên những người này.
Lần trước khi trúng kế ở Liêu Đông, khiến người Tân La kịp lên thuyền chạy mất, y từng thực lòng chúc phúc cho bọn họ tìm được mảnh đất mới để an thân lập mệnh.
Bọn họ mãi không quên thù hận, quay lại hết lần này tới lần khác.
Nhìn hai tên Hoa Lang Đồ chém chết bốn hoạn quan liều mạng chiến đấu, y nhấc mã sóc lên, tẩm cung của Lý Hoằng rất cao, không ảnh hưởng tới y thi triển võ nghệ, nhưng nghĩ một lúc lại bỏ mã sóc sang đeo găng tay sắt vào, đây thứ vũ khí đặc chế cực kỳ thích hợp cho cận chiến.
Có lẽ chẳng thể trách bọn họ được, nếu là Vân Sơ, y cũng sẽ chọn con đường trả thù, song bây giờ y đứng ở vị trí khác, y phải làm tròn chức trách của mình.
Sự xuất hiện của người Tân La với Vân Sơ mà nói là chuyện ngoài dự liệu, cũng là điều y không muốn! Đích nhắm tới của Vân Sơ là hào môn thế gia, người Tân La đột nhiên xen vào, rất có thể bị lấy ra làm ma thế mạng.
Cả hoàng đế và hào môn đại tộc đều có cái cớ xuống thang, điều đó rất bất lợi cho y.